Chương trước
Chương sau
Vi Xuân Thu cùng Vân Bằng nhìn nhau, nhận thức Đại Minh Luân nhiều năm qua, mà rất hiếm khi trông thấy hắn thất thố như thế. Hoặc là nói đối với hành trình đến Tiên Cung của Dược Thiên Sầu không có chút tin tưởng mới đúng. Hai người nhất tề quẳng ném ánh mắt về phía tên đầu sỏ...
 
Dược Thiên Sầu cũng ngượng ngùng không thôi, người ta đã hết lòng tương trợ chính mình, nếu đạp bát cơm của người ta, khiến cho người ta phải đi theo minh chạy trốn, thì đích thực là phi thường có lỗi. Sau khi trầm ngâm một lúc, Dược Thiên Sầu mới xấu hổ cười nói: "Không dám gạt các ngươi, lần này ta đến Vô Tận Hắc Nhai ở Minh giới, may mắn xảo diệu là gặp được Minh Hoàng, Hồng giáp Chiến Quân còn chủ động mời ta đi diện kiến Minh Hoàng, nói thật Minh Hoàng đối với ta còn rất hữu hảo..."
 
Lời này khiến cho mấy người trợn trừng mắt lên nhìn hắn, tựa như đang nhìn một đại nhân vật không bằng. Vi Xuân Thu cười xuy một tiếng, chỉ nghe thấy hắn ai thán nói: ""Các ngươi không tin sao? Đây đều là sự thật, nhưng mấu chốt chính là, ta có được Minh Hoàng Lệnh Bài là theo trong tay người khác. Ngay từ đầu ta luôn luôn không biết nó chính là Lệnh Bài của Minh Hoàng."
 
Mấy người đưa mắt nhìn nhau, Vi Xuân Thu ngạc nhiên nói: "Nếu đã như vậy mà ngươi còn dám đem nó ra khoác lác ở Mộ Quang Chi Thành hay sao?"
 
"Mẹ nó! Hắc Minh Đại Quân muốn giết ta ah! Trong lúc bức thiết, vi ứng phó nên ta mới đem nó ra." Dược Thiên Sầu lắc đầu cười khổ: "Trên thực tế ta cũng không biết nó là Lệnh Bài Minh Hoàng, chỉ biết nó sẽ có khả năng giúp đỡ ta trong lúc nguy cấp mà thôi. Cũng chính bởi nguyên nhân này, mà khi ở Vô Tận Hắc Nhai, chiến tướng của Minh Hoàng là Hồng giáp Chiến Quân đã tìm ta, kêu ta đi diện kiến Minh Hoàng."
 
Mấy người không khỏi ngạc nhiên, không nghĩ tới chuyện tình còn ly kỳ như vậy.
 
"Ta kỳ quái, ngươi như thế nào mà có được Minh Hoàng Lệnh Bài trong tay ah!" Vi Xuân Thu cao thấp đánh giá, thấy Dược Thiên Sầu hoàn hảo không tổn hao gì, mới tấm tắc nói: "Nếu ngươi đã từng gặp qua Minh Hoàng Bạch Khải, vậy mà hắn còn buông tha cho ngươi sao?"
 
"Chính bởi vì hắn buông tha cho ta, nên ta mới cảm thấy kì quái ah!" Dược Thiên Sầu quay sang nhìn Đại Minh Luân dang tay nói: "Chuyện tinh liên lụy bên trong đó, nhiều ít ta vẫn chưa nghĩ ra, ngươi nói xem ta có dám mạo hiểm đem mọi người trốn sang Minh giới hay không? Vạn nhất mới từ miệng hổ thoát hiểm, lại rơi vào trong ổ lang thì phải làm sao bây giờ?"
 
Tuy rằng hắn nói như vậy, nhưng trên thực tế căn bản là hắn không muốn buông xuôi chạy trốn như thế. Dưới tình huống chưa biết rõ sẽ như thế nào, nếu bỏ chạy, vậy cơ nghiệp kiến tạo nhiều năm qua ở Tiên giới liền sẽ phá hủy tan nát. Bản thân hắn cũng sẽ phải làm lại từ đầu, quan trọng là tới thời điểm mấu chốt, trong tay hắn vẫn còn đường lui, muốn chạy trốn cũng không cần phải mạo hiểm chạy sang Minh giới...
 
"Vậy bây giờ ngươi tính như thế nào?" Đại Minh Luân chợt hỏi. Bạn đang đọc truyện tại Truyện YY - truyentop.net
 
Dược Thiên Sầu chậm rãi nhìn về phương xa, ánh mắt kiên định: "Không phải là đến Tiên Cung thôi sao? Có gì phải hoảng hốt lên chứ! Nếu như tình hình không ổn, mọi người tiếp tục cùng nhau bỏ chạy cũng chưa muộn, ta đã an bài xong đường lui cho tất cả rồi, không ai có khả năng làm gì nổi chúng ta."
 
Mấy người nghe vậy liền đưa mắt nhìn nhau, cũng không biết là thật hay giả, Đại Minh Luân híp mắt đánh giá hắn trong chốc lát, trầm giọng nói: "Một khi đã như vậy, ta cũng không còn gì để nói. Ta về trước an bài xuống, sau đó liền đến tìm ngươi."
 
Nói dứt lời, Đại Minh Luân trực tiếp bay đi.
 
Đại Minh Luân phải quay về an bài, Dược Thiên Sầu hiển nhiên cũng sẽ làm ra chuẩn bị, hắn cùng Vi Xuân Thu và Vân Bằng đứng trên sân thượng, bí mật thương thảo một phen xong, hắn liền nhanh chóng bước xuống lầu, tiến vào một gian phòng, lấy ra lệnh bài chấp chưởng Liên Minh Thương Hội và Lệnh Bài Thông Hành Minh Giới lúc trước Đại Minh Luân từng giao cho hắn, cầm hai khối lệnh bài trong tay trầm ngâm suy nghĩ một phen. Bởi vì lệnh bài chấp chưởng Liên Minh Thương Hội, bên ngoài có dấu vết rõ ràng về thân phận của Đại Minh Luân, cho nên hắn mau chóng thu vào.
 
Về phần lệnh bài thông hành đến Minh giới, hắn liền không chút khách khí Đối
 
Với người khác muốn phỏng chế cái này, có thể là sẽ phi thường khó khăn, nhưng đối với hắn mà nói thì chuyện này chẳng đáng là cái thá gì, lợi dùng Kim Quyết một hơi, liền có thể làm ra mấy chục khối giống nhau như đúc, không ai phân biệt nổi đâu là hàng thật, đâu là hàng giả!
 
Làm xong tất cả những chuyện này, hắn liền mau chóng triệu tập lĩnh chủ các quốc gia khác lên tầng lầu thứ hai mươi mốt. Kết quả phát hiện ra, trong khoảng thời gian minh đi vắng, mọi người không nhịn được, đã sôi nổi dùng Thăng Tiên Đan cùng Tẩy Tủy Đan đem tu vi ép lên đến cảnh giới Tiểu Tiên sơ kỳ. Đối với chuyện này Dược Thiên Sầu cũng tỏ vẻ lý giải, bởi vì thọ hạn của nhiều người đã sắp hết, nếu không nắm chắc bổn sự, thì cũng đành phải đi theo đường tắt mà thôi...Những người khác thấy bằng hữu tu vi bỗng nhiên tăng vọt, không ai có thể lãnh đạm thờ ơ, vì thế cũng cắn răng bước chân làm theo...
 
Sau khi mọi người giao lưu một phen, Dược Thiên Sầu mới chú ý quan sát tới trạng thái tinh thần của mọi người, hắn sợ những người này buồn chán trong lúc nhàn rỗi, cảm xúc không thế khống chế được, sẽ có người muốn chạy ra ngoài ngao du hoặc là trở về nhân gian. Nhưng lại phát hiện ra, cũng chẳng có điểm gì bất thường, cần thận suy ngẫm thì mới hiểu ra, trải qua thời gian vài năm đối với tu hành giả quả thật không tính là cái gì. Huống chi Mê Huyễn Tiên Thành có nhiều tài nguyên tu luyện nhân gian không thể so sánh, chỉ cần ở trên phương diện tu luyện, cho tới bây giờ Thiên Hạ thương hội cũng sẽ không quá keo kiệt với mọi người.
 
An bài đâu vào đấy, Dược Thiên Sầu tiếp tục bước lên sân thượng, lúc này Đại Minh Luân sớm đã chờ hắn rồi. Dược Thiên Sầu mỉm cười ha hả, đưa lệnh bài chấp chưởng Liên Minh Thương Hội cùng lệnh bài thông hành Minh Giới giao ra. Đại Minh Luân tiếp nhận vào trong tay, thì không khỏi lặng thần nói: "Xem ra, mấy thứ này ở Minh giới cũng không giúp được cho ngươi chuyện gì!"
 
"Bởi vì Minh Hoàng Lệnh Bài dùng còn tốt hơn so với chúng nó nhiều." Dược Thiên Sầu mỉm cười giải thích.
 
Một bên, Vân Bằng cùng Vi Xuân Thu có điểm hương vị như đang tiễn đưa hắn, Vi Xuân Thu liếc mắt nhìn bốn phía xung quanh, phát hiện ra không trông thấy bóng dáng của một cái nữ nhân nào, thì chợt hỏi: "Lần này ngươi đi họa phúc không biết chừng, hay là gọi các nàng lên tiễn ngươi một phen?"
 
"Ta quanh năm suốt tháng chạy ra bên ngoài xông pha, căn bản là cũng không có thời gian bồi tiếp các nàng, đã muốn xin lỗi các nàng thật nhiều rồi." Dược Thiên Sầu lắc đầu cười khổ, tùy tay xuất ra phi hành thoi, dẫn đầu phóng lên.
 
Đại Minh Luân đuổi theo ngay sau đó, chiếc phi hành thoi liền hóa thành lưu quang từ trên không trung Thiên Hạ thương hội, lao vút đi, lẫn vào Mê Huyễn Tiên Thành, biến mất ở phương xa. Nhóm đệ tử các phái vẫn luôn âm thầm giám thị động tình của Thiên Hạ thương hội, lúc này cũng lẳng lặng rút lui...
 
Ờ dưới ánh bình minh nở rộ quang mang đầy trời, Dược Thiên Sầu lần đầu tiên bay về phía ngọn núi cao nhất trong Cực Lạc Tiên Cảnh, ở giữa đám mây ngũ sắc, thấp thoáng ẩn hiện một tòa cung điện nguy nga đang tản mát ra hào quang vạn trượng. Hai người rất nhanh đã tiến vào một cái thế giới làm toàn bằng hoàng kim, dựa theo pháp
 
Chỉ, Đại Minh Luân mang theo Dược Thiên Sầu đi vào Chính Thiên Môn, noi có hai gã kim bào nhân canh gác.
 
Dược Thiên Sầu đi theo sau lưng Đại Minh Luân, nghẹn họng trân trối nhìn quảng trường hoàng kim rộng lớn hùng vĩ trước mắt, dưới mặt đất đều lát những viên gạch làm bằng hoàng kim, bốn phíã xung quanh cũng là kim trụ, kim bảng, kim cầu hình vòm, lan can cũng là hoàng kim nốt. Noi đây, quà thực đích xác là một cái vương quốc hoàng kim.., thế giói hoàng kim.
 
Hành tẩu ở trong thế giói hoàng kim này, mặt đất vàng óng giống như một tấm gương khổng lồ, có thể in chiếu người đang bước đi trên nó một cách rõ ràng, ngắm nhìn bầu không khí rộng lớn hùng vĩ bốn phía xung quanh, bất tri giác Dược Thiên Sầu cảm thấy bản thân mình phi thường nhỏ bé, giống như một con kiến bé nhỏ đang leo trèo trên ngọn núi làm bằng hoàng kim vậy.
 
Đây là Tiên Cung của Kim Thái sao? Dược Thiên Sầu âm thầm níu lưỡi không thôi, nếu không phải đã biết trước Kim Thái chính là Kim Linh, thì bằng vào khí thế trước mắt của tòa Tiên Cung này, hắn nhất định là sẽ phi thường giật mình.
 
Hai người rảo bước đi khoảng nửa canh giờ, mới vượt qua con đường hoàng kim, sau đó liền trông thấy những bậc thang ánh vàng rực rỡ, chồng cao tầng tầng, ở bậc thang cao nhất đó chính là tòa Tiên Cung khổng lồ, khiến cho người ta càng bước tới gần càng cảm thấy áp lực. Hai bên đường có thủ vệ canh gác sâm nghiêm, chân khí bức người.
 
Bỗng nhiên Đại Minh Luân nâng tay lên, hai người đồng thời dừng ở trước bậc thang. Trên đường đi tới, Đại Minh Luân hướng Dược Thiên Sầu giảng giải quy củ, dù sao bên trong cảnh nội Tiên Cung, sẽ không cho phệp người bình thường dùng pháp thuật phi hành, chỉ có thể đi bộ.
 
Dược Thiên Sầu ngẳng đầu lên nhìn bậc thang trước mặt, không biết phải nói cái gì, thầm nghĩ đây là quy củ gì chứ? Phía trước đi cà chặng đưòng dài hon nửa canh giờ, thêm hon trăm cái bậc thang này cũng muốn người ta đi bộ, đây không phải là cố tình lãng phí thời gian hay sao?
 
Đang trầm ngâm suy nghĩ, Kền nhìn thấy một người làm trái quy củ, từ trên bậc thang cao nhất trực tiếp phóng xuống, dừng ở trước mặt hai người. Người này một thân kim bào, nhưng không ngờ còn là một lão thái thái râu tóc bạc trắng, bất quá hai mắt lại giống như chim trng đánh giá Dược Thiên Sầu, khiến cho Dược Thiên Sầu trong lòng không khỏi kinh hãi.
 
Có khà năng làm trái quy củ trắng trợn ở Tiên Cung như thế, hiển nhiên không phải là người bình thường. Dược Thiên Sầu đang phỏng đoán thân phận của người này, thì Đại Minh Luân đã truyền âm nhắc nhở: "Người này chính là đại tổng quản Tiên Cung, tên là Nhiếp Tiểu Thiến, con bà ta cũng nắm chức vị nội vụ đại thống lĩnh Tiên Cung trong tay. Mẩu từ hai người tu vi cao thâm, có thể nói là những người mà Tiên Đế túi nhiệm nhất."
 
Truyền âm nhắc nhở xong, Đại Minh Luân nhanh chóng hướng người kia chắp tay hành lễ: "Bái kiến Nhiếp tổng quản."
 
Nhiếp Tiểu Thiến? Nàng tên Nhiếp Tiểu Thiến sao? Dược Thiên Sầu khóe miệng nhịn không được hoi nhếch lên.
 
Lúc này Nhiếp tổng quản chẳng thèm để ý tới Đại Minh Luân, tương phản là nhìn chằm chằm vào Dược Thiên Sầu, thản nhiên hỏi: "Ngươi chính là Dược Thiên Sầu?"
 
Dược Thiên Sầu khom lưng hành lễ đáp: "Dược Thiên Sầu bái kiến Nhiếp tổng quản!"
 
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.