"Thế tục luyện võ cũng tốt, tu sĩ tu luyện cũng được. Đều là một loại biện pháp đề cao hồn phách. Nhưng tiến độ tu hành của tu sĩ cũng không thể so sánh với thế tục luyện võ." Ngón tay thon dài của Lộng Trúc gõ nhẹ tay vịn ghế, nhàn nhã nỗi: "Tu hành chú ý từ từ tiến dần, cũng không phải là không có đạo lý. Luyện Khí kỳ, mục đích chủ yếu chính là vì dùng linh thạch dựng dưỡng thân thể, dựng dưỡng được thân thể mới có thể chịu đựng được sự rèn luyện."
"Rèn luyện? Thế nào rèn luyện? Ta không có rèn luyện qua a." Dược Thiên Sầu sốt ruột nói, hình dạng như lộ ra vẻ lo lắng mình đã bỏ sót thứ tốt gì đó.
"Rèn luyện chính là Trúc Cơ, ngươi không trâi qua Trúc Cơ kỳ?" Lộng Trúc quay đầu lại hờ hững nói: "Ngươi đừng nói cho ta biết ngươi từ Luyện Khí kỳ trực tiếp nhảy lên Nguyên Anh kỳ."
"Ách." Dược Thiên Sầu cười nói: "Nguyên lai là trúc cơ, có có, như thế nào lại trực tiếp nhảy lên Nguyên Anh kỳ được chứ!"
Lộng Trúc trợn mắt, lại tiếp tục nhắm mắt nói: "Luyện Khí kỳ tu luyện chính là vì trúc cơ mà chuẩn bị, bằng không cưỡng cầu lên trúc cơ chỉ còn con đưòng chết mà thôi. Nếu như ngươi không tin, có thể trực tiếp kéo một người phàm tới, cho hắn uống Trúc Cơ Đan thử xem, bảo đảm Trúc Cơ Đan còn độc hơn cả độc dược, lập tức sẽ khiến cho hắn chết bất đắc kỳ tử ấy chứ."
Điểm này Dược Thiên Sầu thật ra sẽ không dám
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tinh-than-chau/2232432/chuong-483.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.