"Tử Y cầm bảo bối của ngươi. Nhưng thường ngày ta đâu có nghe nó nhắc tới." Lộng Trúc hồ nghi nói: "Tiểu tử nhà ngươi đừng nghĩ lừa được ta nhé?"
"Thứ đó phi thường trân quý, trên trời dưới đất cũng chỉ có một khỏa mà thôi." Dược Thiên biểu tình đau đớn nói: "Có một lần ta vận dụng không ít Yêu Tu và Quý Tu, tìm kiếm khắp nơi trong Yêu Quỷ Vực mới lấy được một chút linh thảo hiếm thế, rồi luyện chế ra một khỏa Như Ý Đan."
"Như...Như Ý Đan?" Lộng Trúc giật mình cả kinh nói: "Ngươi nói chính là Như Ý Đan trong truyền thuyết, có thể làm cho dung nhan của người ta vĩnh trụ bất suy?"
"Há lại chỉ có mỗi công dụng vinh trụ bất suy dung nhan. Sau khi ăn nó vào còn có thể tẩy cân phạt tủy, không còn e ngại với các loại độc dược ở trên thế gian này nữa." Dược Thiên Sầu hai tay ôm đầu, khóc ròng nói: "Ta thực khổ nhọc mới luyện chế ra được một viên, nào ngờ.., nào ngờ lại bị Tử Y dùng mất...Ta khóc không ra nước mắt a! Trong lòng ta thật đau khổ a!"
Theo sau hung hẳng ngẩng đầu nhìn lên: "Ngươi nói xem, linh đan như thế, có phải là bảo bối vô giá hay không, bảo bối tầm này có thể dùng tiền là mua nổi sao? Nếu như chuyện ta nhờ, mà ngươi không hỗ trợ, thì ngươi sẽ phải bồi thường Như Ý Đan lại cho ta."
"Có đúng như thế không?" Lộng Trúc hư nhược nói.
Dược Thiên Sầu buồn bực gầm lên: "Có phải thật hay không, ngươi quay
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tinh-than-chau/2232430/chuong-482.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.