"Anh Hùng..." Hoàng để Triệu Hằng vuốt chòm râu lưa thưa chần chừ nói: "Chiếu theo lẽ thường thì đây hẳn phải là trò đùa đi. Liệu có người nào đang muốn giỡn mặt Âm Bách Khang hay không?"
Mễ Như Sơn lắc đầu nói: "Chơi đùa sẽ không làm lớn như thế này đâu. Môn hạ đồ tôn của Âm Bách Khang đã bị giết chết bốn người, thù này cũng kết thành rồi."
"Hóa Cẩu Kỳ, ha ha! Có điểm ý tứ, nếu câu này rơi vào trong tai Âm Bách Khang, không hiểu Âm Bách Khang sẽ có phản ứng như thế nào?" Mễ Như Toàn vui sướng nói.
"Chẳng quản hắn có phàn ứng như thế nào, có người đứng ra gánh lấy đại sự, thì sẽ không quan hệ đến chuyện của chúng ta nữa. Bệ hạ, Đại trơng Quốc không thể bởi vì một đứa cháu trai của Âm Bách Khang mà gặp cảnh tai bay vạ gió được. Ngươi còn phải tốn nhiều tâm tư một chút, nếu không sư phụ cũng không thể công đạo được đâu." Mễ Như Sơn nhìn Triệu Hằng nói xong, liền hướng hai huynh đệ mình căn dặn: "Nơi này giao cho các ngươi. Còn ta sẽ quay về Quang Chiếu Phong bái kiến sư phụ một chuyến. Lão nhân gia tự nhiên sẽ có phương án xử lý thích đáng."
Ba người đồng thời cúi người hành lễ, Mễ Như Sơn nhanh chóng lao vút lên không trung mà đi.
Quang Chiếu Phong, là ngọn núi cao nhất nằm trong cành nội Đại trơng Quốc, tọa lạc ở nơi man hoang thâm sâu, phàm nhân chỉ có thể ngắm nhìn từ xa, mà không thể đến gần.
Trong Quang mình
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tinh-than-chau/2232411/chuong-472.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.