Thần giới Đông Hải hải vực rộng lớn vô biên, mặt nước màu lam theo những đợt gió biển không ngừng nhất nhô. Ở tại một nợi trên bầu trời thần giới hải vực, lại có hơn chục nhân ảnh đang lăng không đứng đó. Tại đây, mỗi một người trên thân đều tán phát ra một cổ khí tức nhàn nhạt. - Ngao… Phía dưới cách một khoảng không xa đột nhiên vang lên tiếng rống quái lạ, sau đó cả hải vực cuộn trào lên, một dòng xoáy thật lớn xuất hiện tại trung ương hải vực, vô số hải vực yếu thú thân bất do kỷ mà bị nuốt vào bên trong. - Thành Thục kỳ Phản Không Xà? Tần Vũ nhìn qua phía dưới, xuyên qua một tầng nước biển mỏng manh. Rõ ràng thấy được phía dưới có một con Phản Không Xà rất lớn đang xoay chuyển. - Ồn ào. Đột nhiên một vị nam tử thân mặc ngân sắc trường bào hừ lạnh một tiếng, chỉ thấy vài vạn dặm hải vực phía dưới đột nhiên đông kết lại. Sau đó… "bồng" một tiếng. Mấy vạn dặm hải vực đã bị đông kết hoá thành vô số mảnh nhỏ. Con Thành Thục kỳ Phản Không Xà cũng bị cắt ra làm vô số mảnh. Cả hải vực khôi phục lại sự bình yên, chỉ là trên bề mặt hải vực loang một màu đỏ mà thôi. - Tiểu An. Tu La thần vương nhướng mày, liếc nhìn ngân bạch sắc trường bào nam tử ở bên cạnh, ngân bạch sắc trường bào nam tử này liền nhẹ gật đầu im lặng đứng một bên. Không khí giữa chúng vị thần vương lúc này như đông lại. Đặc biệt là bốn vị thần vương của Lôi Phạt thành cùng với Chu Hiển, đều nhìn Tần Vũ, Khương Lập. Đặc biệt là khi nhìn thấy cái bụng hơi nhô lên của Khương Lập, sắc mặt bọn họ đều biến thành cực kỳ khó coi. - Ha ha, hiện tại có trò vui để xem rồi. - Huyết Yêu nữ vương cười nhẹ nói. Bên cạnh Huyết Yêu nữ vương là một trung niên nhân nho nhã cười nói: - Giỏi cho Chu Hoắc và Khương Phạm hai vị Thánh Hoàng. Đối ngoại thì tuyên bố là Tần Vũ bắt cóc Khương Lập, còn nói là muốn đoạt Khương Lập về… nhưng hiện tại xem ra Khương Lập đã mang thai hài tử của Tần Vũ rồi. - Không chỉ có vậy, ngươi xem thần tình của Khương Lập kìa, hiển nhiên là thực sự yêu thích Tần Vũ. Ta thấy rõ là Khương Phạm, Chu Hoắc muốn dùng vũ lực để chia rẽ một đôi tình nhân. - Huyết Yêu nữ vương Vũ Sát cười nhẹ nói. Mặc dù thanh âm rất nhỏ. Nhưng chúng vị thần vương có mặt ở đây đều nghe thấy rõ ràng. Bốn vị thần vương của Lôi Phạt thành cùng với Chu Hiển nghe vậy sắc mặt càng thêm khó coi. Khi bọn họ tuyên bố với bên ngoài dĩ nhiên đã coi Khương Lập là con dâu của Lôi Phạt thành. Bây giờ, con dâu của Lôi Phạt thành lại mang thai con của người khác. Cái này không phải là cho Lôi Phạt thành "một cái tát" đau điếng sao? - Phụ hoàng. Chu Hiển ở bên cạnh Chu Hoắc nhẹ giọng nói, nhưng sắc mặt Chu Hiển lại tràn đầy sự âm trầm, trong mắt càng loé lên những tia phích lịch, nộ khí đến ngay cả những người ở bên cạnh cũng cảm nhận được. Chu Hoắc hừ nhẹ một tiếng: - Hiển nhi, bình tĩnh lại. Chu Hoắc ngửng đầu nhìn về phía Tần Vũ, thanh âm băng hàn như mang theo gió lạnh từ nơi cửu u địa ngục: - Tần Vũ, Khương Lập là người của Lôi Phạt thành ta, là vợ của Chu Hiển con ta. Ngươi mau giao trả Khương Lập lại cho Lôi Phạt thành ta. Nghe nói như thế, Tần Vũ nhất thời nhướng mày, mục quang chiếu thẳng đến nhóm năm người của Lôi Phạt thành đang đứng lăng không ở gần đó. - Vũ ca. Khương Lập nhẹ nhàng nắm tay Tần Vũ, lúc này Khương Lập cũng vì Tần Vũ mà lo lắng. Tần Vũ cúi đầu mỉm cười với Khương Lập: - Yên tâm, mấy người của Lôi Phạt thành, bất quả là một đám không biết giảng đạo lý, tự nghĩ là mình đúng mà thôi. - Tần Vũ liền đó ngửng đầu nhìn về phía mấy người Chu Hoắc. Không giảng đạo lý? Tự cao tự đại? Mấy người Chu Hoắc nhất thời nộ khí dâng lên, còn một đám thần vương đang ở xung quanh xem không khỏi kinh ngạc nhìn Tần Vũ, Tần Vũ dám đứng trước mặt Lôi Phạt thành mà đối nghịch, không phải là ngu ngốc thì tất phải có chỗ dựa. - Đại ca, đệ nghe huynh nói Tần Vũ này ở trên Thánh Hoàng điện đối với Chu Hoắc rất là coi thường, đệ còn không tin lắm. Hiện tại xem ra, có vẻ Tần Vũ này so với đại ca miêu tả phải có "đảm lượng" hơn! - Ngân bạch sắc trường nam tử nọ nói với Tu La thần vương. Tu La thần vương nhè nhẹ cười. - Tần Vũ này quả không bình thường. Bất quá, chúng ta ở bên cạnh xem các vị thần vương của Lôi Phạt thành xử lý chuyện này cũng đủ rồi. - Tu La thần vương cười nhạt nói. - Ai chà, thật không biết mấy vị thần vương của Lôi Phạt thành xử lý như thế nào? Chẳng lẽ muốn lấy nhiều hiếp ít? Mấy thần vương vây công một thượng bộ thiên thần. Sách sách… Huyết Yêu nữ vương ở bên cạnh cảm thán nói. - Vũ Sát, mấy vị thần vương của Lôi Phạt thành làm việc vẫn còn rất phong độ, nhất thiết không làm ra chuyện gây nhục đến thận phận vậy đâu. Trung niên nho nhã cạnh đó nói. Thần vương của phi thăng giả tam đại thế lực ở một bên xem trò vui, còn thế lực bát đại Thánh Hoàng phần lớn thấp giọng nói chuyện với nhau, đối thủ cũng chỉ là Tần Vũ, Khương Lập hai người. Lôi Phạt thành xuất thủ là đủ rồi. - Không giảng đạo lý, tự nghĩ là mình đúng? - Chu Hoắc cười lạnh một tiếng, - Tần Vũ, một thiên thần nho nhỏ như ngươi, trong mắt thần vương bất quá chỉ là con kiến hôi mà thôi. Ngươi ba lần bốn lượt đối với ta bất kính, tại Thánh Hoàng điện lại công khai bắt đi con dâu của Lôi Phạt thành ta, hôm nay ta… - Ha ha… Tần Vũ hốt nhiên ngừng cười lớn, tiếng cười khiến cho không gian chấn động cả lên, nước biển cũng gầm thét, làm Chu Hoắc không thể tiếp tục nói nữa. Rồi đột nhiên hai mắt Tần Vũ như điện nhìn thẳng Chu Hoắc: - Thiên thần nho nhỏ? Ngươi lẽ nào nghĩ mình cao quý lắm sao? Còn nữa… đừng có mở miệng rồi ngậm miệng là lại nói Lập Nhi là con dâu của Lôi Phạt thành. Đó là thê tử mà ta đã chính thức bái đường, hơn nữa nàng còn đang mang thai hài tử của ta! Ngón trỏ của Tần Vũ chỉ tới nhóm năm người Lôi Phạt thành: - Bọn người Lôi Phạt thành các ngươi nghe rõ cho ta. Từ hôm nay trở đi, không được nói Lập Nhi là con dâu của Lôi Phạt thành các ngươi nữa, nếu như còn để ta nghe lại, khi đó… đừng trách ta hạ thủ vô tình. Chu Hoắc còn giữ được bình tĩnh, bên cạnh Chu Hiển mặt đã đỏ bừng lên vì giận. - Tần Vũ. Lập Nhi là thê tử của ta. Điều này đã được đông đảo thần vương trên Thánh Hoàng điện chứng kiến, cuối cùng chính thức tuyên bố, ngươi dám tại đây ăn nói quàng xiên, ta… Chu Hiển vừa định xuất thủ nhưng nghĩ đến thực lực của Tần Vũ, bất giác không thể nói tiếp được. Lúc này, bạch y thanh niên tuấn mỹ ở bên cạnh Chu Hoắc là Chu Nhiên nghiêng người nói: - Đại bá, Tần Vũ này liên tiếp vũ nhục Lôi Phạt thành ta, còn nói cái gì mà hạ thủ vô tình, quả thực là buồn cười quá sức. Tiểu điệt thỉnh cầu được xuất thủ, thu thập cuồng đồ này. Chu Hoắc nhìn thoáng qua Chu Nhiên trong lòng rất là hài lòng. Chu Nhiên dù sao cũng là một vị thần vương. Thần vương xuất thủ đối phó với Tần Vũ. Theo như Chu Hoắc thấy, bất kể thế nào cũng đã rõ rồi, do vậy lập tức nói: - Chu Nhiên, vậy ngươi mau xuất thủ thu thập cuồng đồ này. - Vâng, đại bá. - Chu Nhiên khum người. - Có trò vui để xem rồi. Tu La thần vương "La Phàm" khẽ cười một tiếng nhìn màn kịch hay này. Những thần vương còn lại mỗi người đều mang tâm trang xem trò vui mà nhìn mọi thứ. - Lập nhi, nàng ở một bên xem. - Tần Vũ mỉm cười nói. Khương Lập nhè nhẹ gật đầu, nhu thuận đứng qua một bên. Tần Vũ liền đó quay đầu nhìn về phía Chu Nhiên kia. Bạch bào tung bay phần phật, Chu Nhiên chắp tay đứng lăng không, chờ Tần Vũ chuẩn bị xong xuôi. - Chuẩn bị xong chưa? Chu Nhiên cười nhạt nói, chỉ là trong mắt có một tia lãnh sắc. Tần Vũ hai tay khoa lên, trong tay đột nhiên xuất hiện bạch sắc thủ sáo, Tần Vũ cười nói: - Thủ sáo này tên là Tuyết Hoa, là nhị lưu Hồng Mông linh bảo. Tần Vũ lúc trước luyện chế được bảy mươi ba kiện hồng mông linh bảo, một kiện là nhất lưu hồng mông linh bảo, nhị lưu hồng mông linh bảo là bảy mươi kiện, tam lưu Hồng Mông linh bảo hai kiện. Kiện thủ sáo "Tuyết Hoa" này, chính là nhị lưu hồng mông linh bảo mà Tần Vũ thích nhất. Có ẩn hàm hiệu quả đặc thù "Phệ linh" và "sắc bén", là vũ khí tương đối cao nhất trong nhị lưu Hồng Mông linh bảo. Chu Nhiên đưa tay ra, liền xuất hiện một thanh trường kiếm. - Kiếm này tên là "Trảm Sầu", cũng là một kiện nhị lưu hồng mông linh bảo. - Chu Nhiên lạnh nhạt nói một tiếng. Hốt nhiên… - Tần Vũ, thanh trường thương của ngươi đâu? - Chu Hoắc lên tiếng nói. Lúc trước những người tại Thánh Hoàng điện đều rõ, Tần Vũ có một thanh trường thương tối thiểu phải là nhất lưu Hồng Mông linh bảo. - Ngươi còn có vũ khí lợi hại hơn? - Chu Nhiên nhướng mày. - Đối phó ngươi, dùng thủ sáo "Tuyết Hoa" này là đủ rồi. - Tần Vũ mỉm cười. Vốn lạnh nhạt trên mặt Chu Nhiên cũng nhất thời bao trùm một tầng màu xám: - Ngông cuồng. Chu Nhiên một tay chỉ tới Tần Vũ, nhất thời không gian xung quanh Tần Vũ hoàn toàn đống kết lại. Không gian phong toả! Thần vương sở dĩ có thể dễ dàng giết chết thượng bộ thiên thần, chính là dựa vào sự lợi hại của không gian pháp tắc, có thể dễ dàng đem đối phương giam cầm lại, thậm chí xé tan. - Hử? Ở bên cạnh quan sát, Tu La thần vương khẽ cau mày nghi hoặc, còn Khương Lập thì có chút lo lắng. Chu Hiển từ xa nhìn thấy cảnh này, trong mắt đầy một màu tàn nhẫn. - Liệt! - Chu Nhiên sắc mặt lạnh lùng từ trong miệng thoát ra một từ. Chỉ thấy không gian xung quanh Tần Vũ vỡ vụn ra như pha lê. Còn Tần Vũ… ngay khi bị vỡ vụn cũng đột ngột biến mất không thấy đâu nữa. Thuấn di! - Không hay. Chu Nhiên vốn sắc mặt lạnh lùng đột nhiên đại biến. Cả người phản ứng đầu tiên chính là trực tiếp thuấn di rời khỏi vị trí ban đầu. - Phốc! Chu Nhiên chỉ cảm thấy cánh tay có một cơn đau đớn kịch liệt, máu tươi từ cánh tay chảy xuống, còn tại vị trí lúc đầu của Chu Nhiên, Tần Vũ đang đứng ở đó. - Ngươi phản ứng rất nhanh. - Tần Vũ mỉm cười nói. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - www.Truyện FULL - Ngươi biết thuấn di? - Chu Nhiên có chút khó tin. Các thần vương đang xem xung quanh cũng đều kinh hãi. Thuấn di là thần thông mà thần vương mới có. Một thượng bộ thiên thần, sao lại biết thuấn di? - Tần Vũ, ngươi khi ở trong Thánh Hoàng điện thuấn di biến mất, lẽ nào không phải được thần vương khác trợ giúp? Chu Nhiên nhíu mày nói. Chu Nhiên cũng nghe qua chuyện Tần Vũ biến mất trong Thánh Hoàng điện..Nhưng các Thánh Hoàng này đều tưởng rằng sau lưng Tần Vũ có một vị ẩn thế thần vương. - Ta có nói qua sao? - Tần Vũ lạnh nhạt cười. - Bất quá là do các ngươi tự nghĩ vậy, tự suy đoán như vậy mà thôi. Ánh mắt Tần Vũ lạnh nhạt quét qua mấy người Lôi Phạt thành đang ở một bên quan sát, khi nhìn thấy ánh mắt oán độc của Chu Hiển. Tần Vũ khẽ cười một tiếng: - Hèn nhát. Chu Hiển sắc mặt biến đổi. Nhưng trong khi ánh mắt Tần Vũ nhìn về phía Chu Hiển. Chu Nhiên lại đột nhiên biến mất, hắn chính là thừa dịp giờ phút Tần Vũ không chú ý đến hắn này, tiến hành thuấn di công kích! - Ta chính là đợi lúc này. Không gian chi lực của Tần Vũ trong thời khắc này đang bao trùm lên nhất cử nhất động của Chu Nhiên, há có thể tránh được phản ứng của hắn. Chỉ thấy… "Hưu!" Trường kiếm Trảm Sầu bằng không xuất hiện, hơn nữa còn đâm xuyên qua đầu Tần Vũ, sau đó thân thể Chu Nhiên mới xuất hiện. Trên mặt Chu Nhiên có một nụ cười tự tin, nhưng chuyển mắt một cái sắc mặt Chu Nhiên liền đại biến. "Ba!" Đột nhiên một cánh tay xuất hiện trên đỉnh đầu Chu Nhiên. Hơn nữa còn hung hãn đánh lên đầu Chu Nhiên, đầu Chu Nhiên vừa mới nổ tung, hắn đã hoảng sợ thuấn di biến mất. Còn trước đó thân thể Tần Vũ bị Chu Nhiên đâm xuyên lại như một làn khói tan biến đi. Kỳ thật khi Chu Nhiên đâm xuyên qua đầu Tần Vũ liền cảm giác không đúng, căn bản không phải là cảm giác đâm xuyên qua đầu, mà là như xuyên qua không khí. Hắn khi đó mới bừng tỉnh, đó chỉ là tàn ảnh của Tần Vũ! Chỉ là khi đó đã không còn kịp rồi. Tần Vũ xoay người nhìn về phía Chu Hoắc. Giờ phút này Chu Nhiên đang ở bên Chu Hoắc. Hơn nữa sắc mặt nhợt nhạt vô cùng. - Ngươi làm sao biết ta công kích ngươi? Không thể nào, thần thức của ngươi không có tản ra, hơn nữa con mắt lại không nhìn thấy ta, làm sao biết ta thuấn di? Chu Nhiên sắc mặt trắng bệch nhìn Tần Vũ gắt gao, như chờ mong một đáp án. Tần Vũ lạnh nhạt cười. Bản thân có không gian chi lực của tân vũ trụ, những người khác làm sao có thể tưởng tượng được? - Ngươi không làm được cũng đừng cho rằng người khác làm không được? - Tần Vũ cười nhạt nói. - Ngươi trúng một chưởng của ta, linh hồn hẳn là đã bị trọng thương rồi. Không có vạn năm công phu tu dưỡng, sợ là ngươi không thể động thủ lại. Chu Nhiên hừ lạnh một tiếng, liền không nói nữa. Muốn giết chết một cao thủ cỡ thần vương, cái đó gần như không có khả năng, bởi vì thần vương có thể thuấn di. Khi bọn họ gặp nguy hiểm có thể trực tiếp thuấn di bỏ chạy. Nhưng, cho dù khó có thể giết chết, làm bọn họ trọng thương vẫn là có thể. Ví như, thủ sáo "Tuyết Hoa" này của Tần Vũ có hai hiệu quả đặc thù là "phệ linh" và "sắc bén", Chu Nhiên kia trúng một chưởng của Tần vũ vào đầu. Dĩ nhiên linh hồn đã bị công kích rồi. Linh hồn phi thương hai đặc thù, nếu muốn khôi phục có thể dựa vào thời gian để cho tự nhiên khôi phục, hoặc là dựa vào một số đan dược hiếm thấy, không thì là để cho "Sinh mệnh thần vương" giúp đỡ. "Ba ba!" Chỉ thấy Tu La thần vương mỉm cười vỗ tay. - Tuyệt vời, tuyệt vời. Khoảng thời gian này thần giới cũng không có phát sinh dấu hiện thần vương đản sinh, điều này nói lên Tần Vũ còn chưa phải là thần vương. Nhưng một thượng bộ thiên thần, có thể làm được thuấn di. Thậm chí là đánh bại một vị thần vương, thực là hiếm có, hiếm có à!
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]