Đường Ân chăm chú quan sát thú bảo ở trong tay, hít sâu một hơi, nói: "Phương đại sư, có được viên thù bảo này ngài cũng đóng góp một nửa công lao. Sau này nếu như có chỗ cần dùng đến ba anh em chúng tôi, xin cứ phần phó, ngàn vạn lần đừng khách khí."
Phương Minh Nguy nhún vai, cười nói: "Đường Ân đại sư, ngài hiểu lầm rồi, kỳ thực vào sát na kích sát quái thú, là Bảo Bột đại sư ra tay, tôi chẳng qua là thanh trừ một số rác rưởi bên cạnh quái thú thôi, căn bản không đáng để gọi là giúp đỡ."
Đường Ân mỉm cười, nói: "Bất kể là thế nào, viên thú bảo này đều là Bảo Bột và Phương đại sư cùng nhau phát hiện."
Phương Minh Nguy xua tay, nói: "Không đúng, nên là ai giết chết thì thuộc về người đó."
Tâm tình của Đường Ân rõ ràng là cực tốt, y cười nói: "Được, chúng ta không nói về cái này nữa, nói chung ân tình của Phương đại sư, chúng tôi sẽ ghi nhớ."
NÓi xong, Đường Ân quay đầu sang, nói: "Bảo Bột, mấy ngày này em dẫn Phương đại sư đi thăm quan Nghi Linh Hà Nhã nhé, đợi sau khi anh cứu được vợ rồi sẽ khoản đãi Phương đại sư."
"Vâng, đại ca."
Phương Minh Nguy lúc này mới hiểu, thì ra người toàn thân bị liệt kia là vợ của Đường Ân.
Hắn đứng dậy, nói: "Đường Ân đại sư đã có được thú bảo cần thiết rồi, vậy thì mau đi liệu thương cho phu nhân đi. Còn tôi chạy cả nửa ngày rồi nên cũng muốn được nghỉ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tinh-te-vong-linh-de-quoc/1968580/quyen-6-chuong-70.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.