Chương trước
Chương sau
Sau một tháng phi hành, Phương Minh Nguy và Bảo Bột thuận lợi về tới liên minh Y Sĩ Tạp, Bảo Bột không tới một tinh cầu nổi danh mà dẫn hắn tới một tinh cầu hành chính cỡ nhỏ vô danh.

Hành chính tinh này có một cái tên vô cùng mỹ lệ, gọi là Nghi Linh Hà Nhã, trong ngôn ngữ của liên minh Y Sĩ Tạp có nghĩ là Mẹ.

Nhân khẩu cư trú trên quả tinh cầu này không nhiều, chỉ có trên hai ngàn vạn. Bên trong không có nhà máy hiện đại hóa cờ lớn, tất nhiên hoàn cảnh bảo trì được trạng thái gần như là hoàn mỹ.

Sau khi đối sang ngồi phi thuyền cỡ nhỏ, bọn họ trực tiếp bay vào trong tầng khí quyển, đi tới một tòa núi nhỏ có phong cảnh ưu nhã.

Ở đây, từng hàng cây to như cánh tay đã bắt đầu tò mùi thơm, khiến cho hai người vừa xuống phi thuyền lập tức cảm thấy tinh thần chấn động.

Bảo Bột cảm thán: "Phương đại sư, vận khí của chúng ta rất tốt, không ngờ có thể ngửi được mùi thơm đầu tiên của tiểu ngân quế năm nay."

Phương Minh Nguy ngẩng đầu lên nhìn, những thân cây nhỏ này chỉ cao có hơn hai mét, gầy tong gầy teo không bắt mắt, nhưng nở hoa lại rất không chịu thua kém, khắp cây màu vàng nhạt, vô cùng tươi tốt.

Dần Phương Minh Nguy đi vào bên trong khe núi, nơi đó có một kiến trúc kiểu đình viện cao ba tầng, khiến cho Phương Minh Nguy nhìn quen kiến trúc cao mấy trăm mét của thành thị cảm thấy rất mới mẻ.

Bảo Bột vừa tiến vào trong khe núi, lập tức bị người ta phát hiện, có điều rất rõ ràng, những người đó đều nhận ra Bảo Bột, rất cung kính với gã, không dám có chút thất lễ. Cho dù là Phương Minh Nguy ở phía sau Bảo Bột cũng có được sự tôn kính của họ.

Phương Minh Nguy vừa đi vừa quan sát, trong lòng vô cùng kinh ngạc, người ở đây, không ngờ trên cơ bản đều có tu vi trên cấp mười một. Tuy chút bản sự này ở trong mắt Phương Minh Nguy thì không tính là gì, nhưng tỷ lệ cao như vậy quả thực khó tránh khỏi khiến người ta giật mình.

"Bảo Bột, em về rồi à?" Giọng nói tràn ngập vẻ kinh hi từ trong một căn phòng truyền ra, một đại hắn thân hình cơ hồ là không khác gì Bảo Bột giống như là điện xẹt đi tới bên cạnh gã.

Hai người dùng sức ôm lấy nhau, Bảo Bột giới thiệu: "Phương đại sư, đây là anh của tôi, Y Tư Đặc."

Phương Minh Nguy gật đầu cười với y, Y Tư Đặc lúc này mới chú ý tới Phương Minh Nguy ở bên cạnh Bảo Bột. Hai người nhìn nhau, đều cảm nhận được cỗ khí tức cường đại ở trên người đối phương.

Y Tư Đặc đột nhiên hai mắt sáng lên, một đạo khí trường nội kình lập tức tản ra. Trong nháy mắt bao phủ Phương Minh Nguy vào trong.

Phương Minh Nguy nhíu mày, Hàn Lập tức biết tên gia hòa này chắc cũng giống như Bảo Bột, là một người thẳng tính. Chỉ có điều Bảo Bột còn biết khiêm nhượng và thu liễm. Còn y làm theo hứng.

Lát sau, khí trường nội kình của Phương Minh Nguy cũng phóng ra, từ từ tách ra một tia không gian trong khí trường của đối phương.

Kỳ thực chỉ lấy năng lực thể thuật mà luận thì Phương Minh Nguy cấp mười một có liếm giày cho Y Tư Đặc cùng không xứng. Nhưng khí trường nội kình của Phương Minh Nguy lại khác với bình thường. Trong khí trường của hắn, còn dung hợp là tinh thần lực trường của mình.

Ngày trước để dung hợp hai khí trường này, hắn phải chịu không ít đau khổ. Mà sự đau khổ đó cũng không phải là chịu vô ích, sau khi hai khí trường của hắn hợp làm một không những độ linh mẫn được đề cao. Mà ngay cả uy lực cũng tăng lên một trình độ nhất định.

So với Y Tư Đặc lúc này, không những không có dấu hiệu bị thua, ngược lại còn lờ mờ chiếm được thượng phong, dần dần đấy khí trường nội kình của đối phương trở về.

Không khí giữa hai bọn họ đột nhiên ngưng cá lại, nhưng loại không khí cơ hồ giống như thực thể này lại phát ra tiếng lốp bốp nho nhỏ.

Vô số ánh mắt tập trung tới, trong mắt họ ẩn chứa vẻ kinh ngạc, kính phục và hâm mộ không thể che giấu.

Lúc này, người duy nhất còn có thể đứng giữa hai người họ cũng chỉ có Bảo Bột mặt mày xấu hỗ và bất đắc dĩ.

Gã bước lên một bước, trầm eo tọa mã, đột nhiên thố khí khai thanh, một quyền đánh vào không trung.

Phương Minh Nguy biến sắc, một quyền này của Bảo Bột không phải là lạ, nếu như gã ngay cả điểm trung tâm trong cuộc giao phong của hai người còn không tìm thấy, vậy thì gã cũng không xứng với danh hiệu đại sư. Nhưng khiến Phương Minh Nguy cảm thấy kinh ngạc là, nội kình của một quyền này có chút cỗ quái, có chút thần quỷ mạt trắc.

Bất kể là Phương Minh Nguy hay là Y Tư Đặc đều cùng lúc cảm thụ được biến hóa ẩn chưa bên trong một quyền này của Bảo Bột, bọn họ không hẹn mà cùng thu tay rồi lui lại. Có điều Phương Minh Nguy kinh ngạc trong lòng, còn Y Tư Đặc thì mặt đầy vẻ hưng phấn.

"Bảo Bột, em không ngờ lại luyện thành rồi..." Y Tư Đặc nhìn Phương Minh Nguy một cái, cười hắc hắc, nói: "Khá lắm."

Phương Minh Nguy trong lòng rúng động, xem ra tên gia hòa này không phải là hoàn toàn thô kệch.

Bảo Bột sắc mặt tái mét, tức giận nói: "Y Tư Đặc, đây là bạn của em, mời tới nhà làm khách, anh sao vừa gặp mặt đã động thủ."

Y Tư Đặc không phản bác, chỉ nhỏ giọng lẩm bẩm: "Anh chỉ muốn thử công phu của người ta một chút thôi mà."

Bảo Bột tức quá thành bật cười, nói: "Được, đợi gặp đại ca rồi, tìm anh ta..."

Y Tư Đặc vội vàng thay đổi sắc mặt, nói: "Ái chà, Bảo Bột, anh chẳng qua là nhất thời ngứa tay, đùa thôi mà, đừng trách." Nói xong, y giang hai tay về phía Phương Minh Nguy, nói: "Phương đại sư phải không, hoan nghênh tới Nghi Linh Hà Nhã."

Phương Minh Nguy biết trong vũ tại mỗi dân tộc đều có lễ tiết của riêng mình nếu mình cự tuyệt, rất có khả năng sẽ dẫn tới những hiểu lầm không cần thiết, thế là mún cười cùng y ôm nhau.

Có điều, Phương Minh Nguy lập tức hối hận, khí lực của Y Tư Đặc quả nhiên lớn tới bất ngờ, tuy Phương Minh Nguy có thể khẳng định y tuyệt đối không hề sử dụng một tia nội kình nào, nhưng lực lượng của bản thân y đã đủ để khiến người ta lạnh run rồi.

Vào thời khắc này, Phương Minh Nguy nhớ tới Đại Vệ trên tinh cầu Tạp Lý Mỗ, có lẽ sau khi hai nam nhân này gặp nhau, sẽ có rất nhiều tiếng nói chung.

Thấy Phương Minh Nguy không cự tuyệt cái ôm của Y Tư Đặc, ngay cả Bảo Bột cũng thở phào. Qua sự giải thích của gã, thì ra trong liên minh Y Tư Đặc, nếu như song phương không có oán cừu quá lớn, vậy thì sau khi hòa giải, có thể dụng phương thức này để biểu thị sự áy náy và tiếp nhận xin lỗi.

Đương nhiên, nếu như Phương Minh Nguy vừa rồi cự tuyệt, chứng tỏ trong lòng hắn ghi hận, không tiếp nhận lời xin lỗi của Y Tư Đặc, vậy thì Bảo Bột nhất định sẽ làm lớn chuyện này, đòi lại công đạo cho Phương Minh Nguy.

Sau khi nghe thấy những lời này, Phương Minh Nguy xoa xoa hai cánh tay đã có chút tê rần, quyết định sau này sẽ làm người thật khiêm tốn, không dính vào phiền phức nữa. Nếu như kiến xin lỗi này lặp lại vài lần nữa, chỉ sợ bộ xương của mình sẽ nát vụn mất.

Ba người bước vào trong một lâu phòng ở chính giữa, một lát sau, một nam nhân còn khôi ngô hơn Bảo Bột và Y Tư Đặc gấp ba lần bước ra.

Trên người của y tự nhiên mang theo một cỗ khí thế cường đại, khi hai mắt đóng mở, tinh quang bán ra. Có điều ở giữa lông mày của y lại có một cỗ sầu bi nhàn nhạt không thể xóa đi.

Phương Minh Nguy sau khi nhìn thấy người này mới thật sự cảm thấy kinh ngạc.

Đã tấn cấp làm đại sư, vậy thì khống chế đối với nội kình của bản thân tất nhiên là đạt tới mức tùy tâm sở dục. Nhưng nhìn bộ dạng của y, tựa hồ như nội kình tỏa hết ra ngoài, giống như là chưa khống chế được triệt để ýậy. Nhưng khí thế của nội kình mà y để phóng ra ngoài lại mạnh một cách hiếm có, cao minh hơn xa Bảo Bột và Y Tư Đặc.

Nếu Phương Minh Nguy đoán không lầm, năng lực thể thuật của người này đã đạt tới cấp mười bảy.

Phải biết rằng, người có thể tấn thăng lên làm đại sư đã là phượng mao lân giác, rất hiếm có rồi, mà sau khi thành đại sư, đề thăng mỗi một cấp đều là chuyện khó như lên trời.

Mười bảy và mười sáu, tuy chỉ cách nhau có một cấp, nhưng độ khó đề thang lại tuyệt đối không kém gì tuy luyện từ cấp một tới cấp mười sáu.

Cho nên Phương Minh Nguy sau khi thấy người này, mới nhìn thực lực của gia tộc Bảo Bột với ánh mắt khác. Mà Bảo Bột sau khi biết mấy lão sư của Phương Minh Nguy đều là đại sư cấp mười tám thì mới thất thố như vậy, hơn nữa còn lờ mờ đưa ra lời mời chào cho một gia tộc nào đó trong quốc gia cấp tám.

vẫn là Bảo Bột bước lên, nói: "Phương đại sư, đây là đại ca Đường Ân của tôi."

Đường Ẩn sau khi nói mấy câu khách khí với Phương Minh Nguy, hai mắt nhìn chằm chằm lên người Bảo Bột..

Bảo Bột mỉm cười gật đầu, vẻ ưu sầu ở giữa lông mày của Đường Ân lập tức tản ra, trong mắt cũng lộ ra vẻ vui mừng khó có thể che giấu.

"Đại ca, lần này em tới di tích, ngẫu nhiên gặp Phương đại sư, trở thành mạc nghịch chỉ giao. Dưới sự giúp đỡ của anh ta, em đã giết được một con quái thú trước giờ chưa từng thấy, hơn nữa còn có được một viên thú bảo đỉnh cấp." Bảo Bột vừa nói vừa lấy viên thú bảo có được từ chỗ Phương Minh Nguy ra.

Phương Minh Nguy trong lòng thấy buồn cười, Bảo Bột này đúng là, vốn đã nói rồi, công lao lấy được viên thủ báo này toàn bộ thuộc về gã, nhưng cuối cùng gã vẫn kéo mình vào. Xem ra da mặt của gã vẫn chưa đủ dày.

Đường Ân từ từ nhận lấy, tuy y đã tận lực che giấu, nhưng Phương Minh Nguy vẫn nhìn thấy, vào giây phút y cầm lấy thú bảo, có tay hơi run run..

Phương Minh Nguy kinh ngạc nhìn anh em họ, tới đây hắn đã có thể khẳng định người bị thương đó không phải là bằng hữu của Bảo Bột, mà là một nhân vật nào đó đối với Đường Ân mà nói thì cực kỳ quan trọng.

Chỉ là Phương Minh Nguy không biết rằng, người đó rốt cuộc là ai, không ngờ lại khiến một vị đại cao thủ cấp mười bảy thất thố như vậy.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.