Chương trước
Chương sau
Một ngày nọ, sau khi Phương Minh Nguy chỉ huy đại quân cơ giáp tiêu diệt một bầy quái thú lấy thú bảo, tính toán thời gian một chút, đã gần tới lúc phải quay về rồi.

Thở dài một tiếng, hắn biết, loại thời gian sinh hoạt giống như cá gặp nước này đã tới lúc kết thúc rồi.

Đột nhiên, máy phi hành linh hồn ở nơi xa truyền về tin tức có người tiếp cận, hơn nữa từ video truyền về thấy rằng không ngờ là một chiếc cơ giáp đỉnh cấp.

Đã là điều khiển cơ giáp đỉnh cấp, vậy khẳng định là đại cao thủ thể thuật hệ.

Phương Minh Nguy đang muốn tránh ra xa, nhưng lại nghĩ rằng thời gian mình sống ở đây không còn nhiều nữa rồi, cũng không cần phải có kỵ nhiều nữa.

Sau khi khi nghĩ một lát, Phương Minh Nguy thu lại tất cả cơ giáp vào trong thân phận giới chi. May mà hôm qua đã quyết đinh trở về, cho nên đã thu lại đại đã số cơ giáp rồi, nếu không gần hai vạn cơ giáp, làm sao nhất thời nửa khắc thu lại được hết.

Trong thời gian gần một năm này, Phương Minh Nguy trừ thu thập thú bảo ra, cũng vì nhàm chán nên làm sống lại mấy loại quái thú đặc biệt lợi hại. Thực lực của mỗi một con quái thú này đều trên quái thú một sừng, trong đó hai con lợi hại nhất càng nổi bật. Tuy không bằng được loại quái thú đỉnh cao như rắn lớn, nhưng cũng đã đạt tới mức đủ để đối địch với cơ giáp đỉnh cấp bình thường rồi.

Sau khi suy đi nghĩ lại một đoạn thời gian, Phương Minh Nguy cuối cùng cũng quyết định không mang những quái thú này đi nữa mà để chúng lại trong di tích.

Bởi vì chỉ có bọn chúng ở bên trong di tích, Phương Minh Nguy mới có thể lợi dụng sự tồn tại của linh hồn tiến hành định vị truyền tống, từ đó mà lén lút tới đây.

Đương nhiên, Phương Minh Nguy sớm đã đưa ra quyết định. Cái gọi là lén lút cũng chỉ giới hạn ở một mình mình thôi, cho dù là bọn Vương Tự Cường muốn vào thì mình thà lấy lại thú bảo cũng không thể để bí mật này bị phát hiện.

Tiêu sái vẫy vẫy ta, những quái thú có lực lượng cường hãn đã nhao nhao tản ra, chạy về bốn phương tám hướng.

Sau đó, Phương Minh Nguy mặc nội giáp rồi trèo lên cơ giáp đỉnh cấp. Như vậy, từ bên ngoài mà nhìn, người ở bên trong chiếc cơ giáp này khẳng định cũng là một vị đại sư thể thuật hệ.

Không lâu sau, phía trước truyền tới tiếng phá không nho nhỏ, nếu không phải là nhờ khí thải và sóng âm, thật sự là rất khó mà phát hiện ra được.

Sắc mặt Phương Minh Nguy trở nên hơi ngưng trọng, bởi vì hắn đã có thể cảm nhận được, chiếc cơ giáp vừa tới này khẳng định là do đại sư thể thuật hệ điều khiển.

Tốc độ của đối phương đột nhiên giảm xuống, rõ ràng là sau khi phát hiện ra cơ giáp của Phương Minh Nguy thì bắt đầu cẩn thận đề phòng.

Phương Minh Nguy lẳng lặng đợi đối phương tới gần, hai chiếc cơ giáp đứng đối mặt nhau.

Trong lòng khẽ động, Phương Minh Nguy nhớ tới quá trình mình khổ luyện điều khiển cơ giáp một năm nay, trong nhất thời lòng hiếu thắng nổi lên, cầm lạp tử đao, làm ra tư thế lãnh giáo với đối phương.

Cơ giáp ở đối diện không ngờ cực kỳ phiền muộn, ở bên trong di tích gặp cao thủ cấp đại sư đi một mình không phải là hiếm, nhưng vừa gặp mặt lại thỉnh cầu tỷ thí thì rất hiếm gặp.

Có điều dưới loại tình huống này, nếu cự tuyệt, khó tránh khỏi mất danh vọng. Cho nên tuy trong lòng y không muốn nhưng vẫn phải lấy lạp tử đao ra ứng chiến.

Hai chiếc cơ giáp trong nháy mắt hóa thành hai làn gió biến mất ngay tại chỗ.

Nếu như cao thủ thể thuật cấp mười lăm ở bên cạnh quan chiến, vậy thì sẽ kinh ngạc tới mức không khép miệng lại được. Bởi vì hai chiếc cơ giáp này trong nháy mắt đã đề cao tốc độ tới mức nhanh hơn tốc độ âm thành bảy lần.

Nhanh hơn tốc độ âm thanh bảy lần, đây chính là tốc độ cực hạn mà cao thủ thể thuật cấp mười lăm có thể chịu được. Hơn nữa quan trọng hơn là muốn phát huy ra dạng tốc độ này, không phải là chuyện thoáng cái là xong, phải trải qua quá trình gia tốc từ từ, nếu không không những cơ giáp thủ ăn không tiêu, ngay cả đại bộ phận cơ giáp đều phát sinh ra tốn thương ở trình độ nhỏ.

Nhưng, hai chiếc cơ giáp đang giao thủ không những trong nháy mắt đạt tới tốc độ cực hạn của cao thủ cấp mười lăm, hơn nữa còn lộ ra vẻ nhàn nhã có thừa.

Lạp tử đao của song phương giao nhau trên không trung, cơ giáp thì linh xảo đã biến như cá bơi. Trong nháy mắt đã bác đấu vô số hiệp.

Phương Minh Nguy càng đánh càng yên tâm, bởi vì ở tốc độ này, linh hồn của Ai Khắc tuyệt đối muốn gì được nấy, sẽ không có bất kỳ vấn đề gì-

Trên thực tế, trải qua một năm huấn luyện, do vương miện làm chủ, tập trung vô số kinh nghiệm và ý thức của linh hồn, lúc Phương Minh Nguy điều khiển cơ giáp đỉnh cấp đã miễn cưỡng có thể khống chế được trên trình độ nhất định trong á quang tốc. Nhưng cũng chỉ là khống chế ở trình độ nhất định mà thôi, còn cách đám người Vương Tự Cường và Diêu Minh một khoảng cách không thể nào với tới được.

Cho nên, đối chiến ở tốc độ này, dựa vào kinh nghiệm của đám người Ai Khắc, Phương Minh Nguy đánh rất phong sinh thủy khởi, hơn nữa còn lờ mờ chiếm được chút ưu thế.

Có điều, cho dù là lúc chiếm được ưu thế, Phương Minh Nguy cùng đánh rất vững vàng, không tiến hành công kích có tính áp bức, mà bày ra tư thái đúng với như đang luận bàn.

Một khi như vậy, đối phương cũng không tiện thì triển sát chiêu, chỉ đành hồ đồ cùng Phương Minh Nguy ở đó tiêu hao mất nửa ngày.

Đột nhiên, cơ giáp của song phương giao phong kịch liệt mấy lần, mỗi chiếc cơ giáp đều trúng hai phát chém của đối phương, đương nhiên, dưới sự khống chế của song phương, hai phát chém này chẳng qua chỉ điểm tới là dừng, căn bản không tạo thành bất kỳ hình thức tổn hại gì cho đối

phương.

Phương Minh Nguy thu lạp tử đao lại, thông qua máy khoác âm, cười nói: "Thống khoái thật, từ lúc tiến vào trong di tích, đây là lần đầu tiên đánh với người khác thống khoái như vậy."

Đối thủ của Hàn Lập tức cười khổ không thôi, giao phong dưới loại tốc độ này, song phương tối đã chỉ có thể thì triển năm thành thực lực, cách đánh này nào có thống khoái gì đâu.

"Tôi là Phương Minh Nguy của đế quốc Nữu Mạn, các hạ là..." Phương Minh Nguy chủ động chào hỏi. Thông qua trận đối chiến vừa rồi, hắn đã có thể xác định người ở trước mặt ít nhất cùng không phải là loại ác ôn không giảng đạo lý như Cơ Kha.

"Tôi tên là Bảo Bột, là quan chấp chính danh dự của liên minh Ý Sĩ Tạp." Đối phương thu lạp tử đao về, ở trên cơ giáp hành lễ gật đầu.

Phương Minh Nguy ngây ra hỏi: "Y Sĩ Tạp là liên minh 66 ư?"

Bảo Bột bình tĩnh nói: "Chính là một trong liên minh 66."

Phương Minh Nguy hít sâu một hơi lạnh, không ngờ tùy tiện tìm một người đánh nhau, lại gặp phải một đại tướng trong một thế lực khổng lồ.

Liên minh 66 kỳ thực là một liên minh do sáu quốc gia văn minh cấp sáu tố thành. Khoa học kỹ thuật của sáu quốc gia văn minh này đều lộ ra đặc chưng của dân tộc mình nhưng vô cùng kỳ quái là, giữa sáu dân tộc bọn họ lại có tính bù trừ rất mạnh.

Cho nên sau khi sáu quốc gia văn minh rời rạc này tố thành một liên minh thực lực đã mạnh tới mức cho dù là quốc gia cấp bảy cũng không muốn tùy tiện trêu vào.

"Thì ra là tiên sinh quan chấp chính của liên minh 66, thật sự thất kính rồi." Phương Minh Nguy trong lúc nói chuyện, trước tiên là ở trong cơ giáp cởi nội giáp ra, do dự một lát rồi lại thu thân phận giới chỉ ở trên tay lại, mở khoang lái rồi nhảy ra.

Bảo Bột do dự một lát cũng bước ra khỏi cơ giáp. Có điều trên người y không có nội giáp, cho nên bớt được một công đoạn.

"Phương Minh Nguy đại sư khách khí rồi, cái chức quan chấp chính của tôi chỉ là danh dự thôi, tất cả người đạt tới cảnh giới đại sư đề là xưng hiệu tương tự."

Phương Minh Nguy bật cười, thật sự là lần đầu tiên gặp phải người thẳng thắn như vậy.

"Bảo Bột đại sư, ngài là tiến vào thí luyện ư?"

"Không." Sắc mặt Bảo Bột đó lên, nói: "Tôi vào năm mươi năm trước đã trải qua thí luyện rồi."

Phương Minh Nguy hơi kinh ngạc, đã thí luyện rồi, vậy thì còn có thể lần thứ hai vào đây ư, thế há chẳng phải là hao phí một trăm viên thú bảo à, người này đúng là giàu có thật.

Có lẽ nhìn ra nghi hoặc của Phương Minh Nguy, Bảo Bột cười nói: "Phương Minh Nguy, đừng hiểu lầm, tôi không phải là sử dụng thú bảo để mua quyền vào đây đâu, cũng là đến đây tìm thú bảo đó."

Phương Minh Nguy trong lòng khẽ động, theo lời của y, tựa hồ như không cần thú bảo cũng có thể ra vào, nếu là như vậy, mình há chẳng phải có thể để bọn Vương Tự Cường tiến vào đây ư, tránh phải phía phạm mấy trăm viên thú bảo không dễ gì mà có được.

Có điều Phương Minh Nguy lại không mở miệng hỏi, bởi vì hắn biết rằng, lúc này dưới tình huống thân thiết với người quen sơ, nhất định không thể hỏi bất kỳ điều gì. Mắt đảo quanh, Phương Minh Nguy thuật theo lời nói của y mà nói: "Bảo Bột đại sư tới đây là dễ tìm thú bảo ư?"

"Đúng vậy." Bảo Bột thở dài rồi lại lắc lắc đầu.

"Sao, chẳng lẽ không tìm được à?"

"Quả thực là không tìm được." Bảo Bột chán nản nói: "Tôi ở trong di tích gần nửa năm rồi, cũng giết được rất nhiều ma thú lợi hại, nhưng ngay cả một viên thú bảo cũng không tìm thấy."

Phương Minh Nguy ngây ra, lập tức buột miệng hỏi: "Nửa năm mà vẫn chưa tìm thấy một viên thú bảo nào ư?"

Phải biết rằng hắn ở đây nửa năm, đã thu thập được hơn một ngàn thú bảo, nhưng người này không ngờ nửa năm vẫn không tìm nổi được một viên. So sánh giữa hai người, thự sự là có chút không còn gì để nói.

Không ngờ, vị đại sư thể thuật của liên minh 66 không ngờ cũng lăn lộn khổ sở như vậy.

"Đúng." Bảo Bột nói xong, đột nhiên nghĩ tới khẩu khí của câu vừa rồi của Phương Minh Nguy, y đột nhiên ngẩng đầu lên, kinh hỉ hỏi: "Phương Minh Nguy đại sư, chẳng lê ngài tìm được thú bảo rồi ư?"

“Ừ, tuy không nhiều, nhưng quả thực là tìm được vài viên." Phương Minh Nguy hờ hững nói.

Nếu như Bảo Bột biết được số lượng thú bảo ở trong tay Phương Minh Nguy, chỉ sợ y sẽ muốn bóp chết Phương Minh Nguy mất. Hơn một ngàn viên thú bảo, không ngờ còn gọi là không nhiều.

Chỉ là, trong mắt Bảo Bột tràn đầy vẻ vui mừng là một tia lo lắng lờ mờ, y đứng thẳng người lên, vái sâu Phương Minh Nguy một cái, nói: "Phương Minh Nguy đại sư, không biết phẩm chất thú bảo của ngài như thế nào, có thể cho tôi xem một chút không?"

Phương Minh Nguy ngây ra, tính cách của Bảo Bột này thật sự là thẳng thắng và trực tiếp một cách không bình thường.

Thuận tay lấy ra mười viên thú bảo, chỗ này trong mắt bất kỳ ai cũng là một tài phú khổng lồ, cho dù là Bảo Bột cũng cho rằng hắn đã lấy hết vốn liếng của mình ra rồi, ngàn vạn lần không ngờ rằng hắn kỳ thực vật giấu đi tuyệt đại đã số.

Mắt của Bảo Bột đột nhiên sáng lên, ánh mắt y nhìn chằm chằm lên một viên thú bảo nào đó trong tay Phương Minh Nguy, hít sâu một hơi, thận trọng hỏi: "Phương Minh Nguy đại sư, ngài có thể tạm thời cho tôi mượn viên thú bảo này không?"

Phương Minh Nguy ngây ra, chuyện mượn thú bảo hắn lần đầu tiên thấy đấy.

Nhìn vẻ mặt thật thà của nam nhân ở trước mặt, không biết vì sao, trong lòng Phương Minh Nguy nóng lên, đột nhiên bật cười: "Chỉ cần ngài mời tôi uống rượu, tôi... sẽ cho ngài mượn."
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.