Chương trước
Chương sau
Phương Minh Nguy hít sâu một hơi, nhìn chằm chằm vào linh hồn màu trắng ở trong lòng bàn tay, hắn vẫn có thể cảm thụ được yêu cầu cường liệt của đối phương ở trong linh hồn.

Người nhà của ngươi ư?

Phương Minh Nguy lập tức cười khổ không thôi, mình chăng qua là một đại sư tinh thần hệ của đế quốc Nữu Mạn mà thôi, sao có thể bảo hộ cho người nhà của ngươi được?

Có lẽ là cảm ứng được suy nghĩ của Phương Minh Nguy, linh hồn màu trắng đó dừng van cầu, thay vào đó là sự phẫn hận và oán độc, từ từ, ánh sáng màu trắng đó biến thành màu đỏ.

Phương Minh Nguy kinh ngạc nhìn biến hóa của linh hồn này, hắn cảm thấy mình tựa hồ như đã tiếp tục được với một phương diện nào đó liên quan tới linh hồn, có điều, vấn đề liên quan tới phương diện này, hắn hoàn toàn không biết gì cả.

Linh hồn của Cơ Kha cuối cùng hoàn toàn biến thành màu đỏ như máu, hơn nữa không ngừng tán phát ra khí tức cuồng mãnh thô bạo, khiến người ta cảm thấy cực kỳ nặng nề. May mà khi Phương Minh Nguy tẩn thăng lên đại sư, từng trải qua tràng cánh tương tự, hơn nữa đã ma luyện tâm tính của mình thành vững như bàn thạch, cho nên mới không chịu ảnh hường nhiều của cỗ khí tức này.

Do dự một lát, vẫn đưa linh hồn của Cơ Kha vào trong đầu.

Không ngờ, hành động này là một sai lầm lớn. Kinh hồn của Cơ Kha vừa tiến vào trong đầu hán, lập tức đả phá sự yên tĩnh và an tường của nơi này.

Màu sắc của nó càng lúc càng đỏ tới chói mắt, tràn ngập khí tức xâm lược. Đại đã số linh hồn đều bắt đầu bất an, dưới sự áp bức của khí tức cơ hồ là bá đạo này, trừ những linh hồn đinh cấp vẫn có thể thờ ơ ra, nhưng linh hồn còn lại đều bắt đầu lui ra một đoạn cự ly nhất định.

Phương Minh Nguy há miệng trợn mắt nhìn chằm chằm vào những gì đang xảy ra, linh hồn của Cơ Kha chính là một cái mà thôi, nhưng linh hồn đạt tới cấp mười lăm ở trong đầu mình có số lượng gần năm vạn.

Nhưng cho dù là vậy, nhiều linh hồn như vậy mà vẫn biểu hiện ra sự sợ hãi đối với linh hồn của Cơ Kha, từ đó có thể thấy, linh hồn của Cơ Kha bởi vì một loại nguyên nhân nào đó mà phát sinh dị biến, trở thành một loại linh hồn biến chủng khiến người ta không thể coi thường.

"Phương đại sư, anh tốt nhất mau lấy linh hồn của Cơ Kha ra đi." Ngả Phật Sâm nhắc nhở.

"Vì sao?"

"Trên linh hồn này đầy lực công kích, rất có sức uy hiếp và sức ảnh hường đối với những linh hồn khác, nếu như để chúng trường kỳ ở với nhau, loại biến đối này sẽ ảnh hưởng tới những linh hồn bình thường khác."

Phương Minh Nguy do dự một lát, hắn hiện tại không dám khẳng định loại biến hóa này là tốt hay xấu. Có điều Ngả Phật Sâm đã nhắc nhờ như vậy thì tạm thời cứ tách ra vậy.

Rút linh hồn của Cơ Kha ra khỏi đầu, sau đó tống vào bên trong không gian giới tử của vương miện.

Sau khi giải quyết chuyện này, hắn vẫn thân bất do kỷ thở dài một tiếng.

Tuy hắn không hiểu linh hồn của Cơ Kha vì sao lại biến thành như vậy, nhưng chỉ cần nghĩ tới yêu cầu của gã trước lúc lâm trung là có thể biết.

Có lẽ là bởi vì kích thích khi nghĩ tới tương lai bi thảm của người nhà, cho nên mới khiến gã có dạng biến hóa này. Có điều, tất cả đều là do gã gieo gió gặt bão, nếu như không phải là bọn chúng định mưu hại Phương Minh Nguy trước. Vậy thì cũng sẽ không xảy ra nhiều chuyện như vậy. Nếu như người nhà của gã thật sự vì vậy mà gặp tai ương thì cũng chỉ có thể nói là báo ứng thôi.

Nếu Phương Minh Nguy lúc này trong tay nắm quyền lực vô hạn. Có lẽ hắn sẽ nhất thời mềm lòng, bảo vệ người nhà của gã. Nhưng Phương Minh Nguy hiện tại ở trong quốc gia đẳng cấp cao chẳng qua chỉ là một tên vô danh tiểu tốt, tất nhiên sẽ không đi bận tâm tới một chuyện vô ích. Còn người nhà của Cơ Kha rốt cuộc là như thế nào thì cũng chỉ có thể cầu phúc cho họ thôi.

Lấy cơ giáp đỉnh cấp ra, Phương Minh Nguy bay về đẳng xa.

Căn cứ vào ký ức của họ, lần này ba tiếu thiếu gia trong gia tộc Ma Tạp Lý xuất môn thí luyện, đã đem trên vạn km vuông ở xung quanh làm cấm khu của mình

Chỉ cần còn dừng lại ở đây, vậy thì khả năng gặp lại chúng sẽ rất lớn. Phương Minh Nguy không muốn dính vào phiền phức, chỉ muốn yên lành thu thập thú bảo, cho nên mới đặc biệt tránh xa nơi này, cố gắng tránh xung đột với họ.

Dầu sao thì quái thú bên trong di tích tinh cầu này nhiều không đếm xuề, chỉ cần có vương miện trong tay, tới đâu cũng có thể tìm được một lố thú bảo.

Sau khi phi hành sát mặt đất cả nửa tiếng trời, Phương Minh Nguy mới dừng lại.

Phóng ra hơn ngàn máy phi hành nhỏ, những thứ này thể tích nhỏ vô cùng, nếu không chú ý, căn bản không thể phát giác. Nhưng bọn chúng lại là công cụ trinh xát và dò xét tốt nhất, đặc biệt là sau khi được ghép thêm linh hồn, tính linh hoạt và trình độ ẩn nấp của chúng đã đạt tới độ cao

không thể tưởng nổi.

Những máy phi hành nhỏ này bay về bốn phương tám hướng, rất nhanh liền báo lại tình huống trong vòng mấy chục km về cho vương miện.

Đột nhiên, Phương Minh Nguy nhìn thấy một đinh núi cực kỳ quen thuộc, hắn nghĩ kỹ lại, đột nhiên biến sắc, quay người bố chạy.

Nếu như hắn nhớ không lầm, tòa núi này chính là địa bàn của con rắn lớn đó, chắc con súc sinh này vẫn chưa quên phát chém của mình.

Con quái thú này chính là quái thú siêu cấp có thể chống đỡ được sự vây công của hơn ba mươi đại sư, mình nếu như bị nó quấn lấy, chắc ngay cả xương cốt cũng chẳng còn.

Lại chạy thêm mấy tiếng, Phương Minh Nguy cuối cùng cũng dừng lại, hắn lau mồ hôi lạnh trên đầu, trong lòng cũng thấy kỳ quái, lúc đó sao mình lại to gan đi trêu vào con quái vật này vật nhi.

Xem ra câu nói nghé non không sợ hổ quả thật là có đạo lý, chỉ là, một khi nghé non lớn rồi, sau khi biết được sự lợi hại của lão hố, cũng sẽ mất đi dùng khí và lòng tin đi khiêu chiến.

Lắc lắc đầu, lại dùng máy phi hành quan sát một hồi, hoàn cảnh nơi này quả thực không tồi, xung quanh không có quái thú trông có vẻ cường đại, là một nơi rất tốt để săn thú.

Nghĩ tới đây, Phương Minh Nguy mở thân phận giới chỉ, từng chiếc cơ giáp lần lượt chui ra.

Những cơ giáp này không phải là cơ giáp có thể thu nhỏ mà quốc gia cấp bảy chế tạo, mà là cơ giáp chế tao bình thường mà Khải Lực thu thập trong hơn hai trăm năm.

Những cơ giáp này tuy không có công năng thu nhỏ, nhưng nếu luận về tính năng, thì cũng chỉ kém hơn cơ giáp thu nhỏ một chút mà thôi.

Trong đầu tống cộng có năm vạn linh hồn, nhưng ở trên chiến ham và những địa phương khác đã lưu lại khoảng năm ngàn, lúc này chỉ có hơn bốn vạn thôi.

Có điều Phương Minh Nguy cũng không vét sạch túi trong một lần, hắn chỉ lấy ra hai vạn cơ giáp, sau khi tống linh hồn vào, những cơ giáp này bắt đầu công tác càn quét.

Sử dụng vương miệng tìm kiếm, nhất nhất liền tòa định một khối đất. Trước tiên phái máy phi hành đi thăm dò, tìm được một bầy chuột răng cưa to như con dê. Căn cứ vào sự do đạc và đánh giá của thiết bị, trên người một con nào đó trong đây quả thực là có thú bảo.

Tuy có hơi kinh ngạc vì bên trong cơ thề của quái thú yếu đuối lại có thú bảo, nhưng Phương Minh Nguy vẫn phát động mệnh lệnh tiêu diệt tất

Thế là, hai vạn cơ giáp đồng thời hành động, phát động công kích vong tộc diệt chủng đối với bầy chuột răng cưa này.

Hai vạn cơ giáp thống nhất hành động, tuy ở trong vũ trụ thì không tính là gì, thậm chí chưa chắc đã bằng được một chiếc chiến hạm cấp Thắng Lợi. Nhưng ở bên trong tinh cầu, tình cảnh hai vạn cơ giáp xếp thành đội hình cùng xuất thủ quả thực đáng dễ gọi là hoành tráng.

Không lâu sau, đất ở khu vực này bị sự oanh kích của cơ giáp lật tung lên, tiếng nổ lớn đến nổi ở trong vòng một trăm dặm cũng nghe thấy.

Ngả Phật Sâm tuy là linh hồn không có sinh mệnh, nhưng thực sự là không nỡ nhìn, thế là vô cùng uyển chuyển để xuất kiến nghị của mình.

Mà Phương Minh Nguy đối diện với sự thực cùng phải tiếp nhận để nghị của ông ta, chia hai vạn cơ giáp thành mười tiểu đội, mỗi tiểu đội một ngàn năm trăm cơ giáp, phân biệt án chiếu theo tọa độ quái thú mà vương miện cung cấp đi tiêu diệt chúng.

Còn hơn năm ngàn chiếc cơ giáp còn lại thì làm đội dự bị, một khi quái thú ở nơi đó quá cường hãn sẽ tới chi viện.

Đương nhiên, năm ngàn cơ giáp này cũng phụ trách bổ sung binh nguyên, một khi trong những tiểu độ khác có thương vong, lập tức lấp vào chỗ trống, bảo chứng cho tiểu đội cơ giáp luôn đầy đủ thành viên.

Khi gần như tiêu diệt hết đám quái thú có thú bảo ở một khu vực, Phương Minh Nguy bắt đầu thay đổi trận địa, dẫu sao thì tinh cầu di tích này to lớn đủ để hắn tùy thời có thể tìm được nơi đáng để hài lòng.

Thời gian cứ vậy trôi qua gần một năm, Phương Minh Nguy đã thu hoạch được thành tích hơn xa kỳ vọng năm xưa, tổng cộng kiếm được một ngàn viên thú bảo.

Đương nhiên, quá trình tìm kiếm thú bảo cũng không được thuận buồm xuôi gió, trong đó có nhiều lần phát sinh chiến tranh kịch liệt với quái thú lợi hại. Tuy trong đại bộ phận thời gian, Phương Minh Nguy vẫn giành được thắng lợi cuối cùng, nhưng lúc chật vật bỏ chạy cùng không ít.

Điều này khiến hắn hiểu rằng, trong di tích này, có một số quái vật đỉnh cấp quả thực là không thể trêu vào.

Tuy trong thân phận giới chỉ của hắn có hơn trăm vạn cơ giáp và chiến hạm, nhưng những thứ này nếu so sánh với loại quái thú đó thì giống như là châu chấu đá xe, không kham nổi một kích.

Đương nhiên, loại quái thú với cấp số dó cũng rất ít, cho dù là cộng thêm con rán to khủng bố đó thì cũng chỉ có ba con mà thôi.

Chỉ cần tránh ba con quái thú đó, và đội ngữ thí luyện của đại gia tộc trong nước cộng hòa Lợi Tư Mạn, Phương Minh Nguy có thể hoành hành không chút cố kỵ ở nơi này.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.