“Lão sư, người có biết ở trong di tích, có dạng cánh cửa gì mà nhất định phải đại sư tinh thần hệ dưới hai trăm tuổi mới có thể mở ra không?”
“Con hỏi cái này để làm gì?”
“Lão sư, cái này đối với con phi thường quan trọng, người có biết không?”
“Không” Vương Tự Cường suy nghĩ một lát rồi nói: “về chuyện di tích, ta biết cũng không nhiều, cũng cho tới hiện tại cũng chưa từng nghe nói qua có một cánh cửa như vậy”.
“Thật không” Phương Minh Nguy sầu khổ ngẫm nghi một lát rồi hỏi: “Lão sư, ngài cùng mấy người Dương Minh đại sư, vì sao đối với việc con tiến vào di tích thí luyện lại dễ tâm như vậy?”.
“Bởi vì chúng ta hy vọng con có thể ở trong di tích phát hiện một số di tích trân phẩm chân chính” Vương Tự Cường dừng một chút, lại nói: “Đương nhiên, đầu tiên con muốn tuyệt đối cam đoan bản thân an toàn”.
“Lại là di tích trân phẩm, người cùng Dương đại sư không phải đã cho đệ tử sao?”
Vương Tự Cường khẽ lắc đầu nói: “Ta cho con bất quá là di tích trân phẩm cấp thấp nhất mà thôi, so với trân phẩm chân chính mà nói, mật thìa năm mươi thước vuông căn bản không là cái gì” Dừng một chút rồi lại nói: “Đương nhiên, lão Dương cho con lồng phòng hộ thú bảo xác thực là di tích trân phẩm chân chinh nếu không vạn bất đắc dĩ, con không nên tùy ý sử dụng”.
“Vâng” Phương Minh Nguy sờ lên trên thân phận giới chi, rốt cuộc móc ra Hư nghĩ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tinh-te-vong-linh-de-quoc/1968507/quyen-6-chuong-37.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.