Chương trước
Chương sau
Mọi người chạy nhanh đến tổng bộ.

Nếu là bình thường, gặp phải chuyện như vậy, Trần Húc Đào tướng quân sẽ mời hợp khân cấp tại chỗ ở của mình.

Nhưng mà, nơi ở của ông vừa bị một con quái thú gián điệp phá hủy, cho nên vì tăng mạnh cảnh vệ, đồng thời đã dời địa điểm hợp về tổng bộ quân doanh.

Vừa tiến vào cửa chính Phương Minh Nguy đã nhìn thấy một màn hình khổng lồ. Trên màn hình là hình của những con quái thú vũ trụ.

“Báo cáo” Diệp Húc Học cung kính hành lễ một cái.

“Tốt, ngồi đi” Trần Húc Đào dừng thảo luận với Hứa tướng quân bên cạnh, gật đầu nói.

Diệp Húc Học lập tức ngồi vào vị trí. mà Phương Minh Nguy tất nhiên cũng làm theo.

Các tương quân trong phòng đều dùng ánh mắt kinh ngạc mà nhìn. Trong cuộc hợp này, cấp bậc nhỏ nhất cũng là đại tá, mà trên người Phương Minh Nguy chỉ mang quân hàm thiếu tá, sau khi đi vào, cũng không chào hỏi vị chỉ huy cao nhất, cứ thế mà ngồi xuống, như vậy sao có thể không làm cho người ta chú ý?

Nhưng, người có tư cách ngồi ở đây, đương nhiên không ngu ngốc, thấy Trần Húc Đào không mờ miệng, tất nhiên là chẳng ai nhiều chuyện.

Trần Húc Đào lại tiếp tục nói vài câu với Hứa tướng quân, sau đó mới ngồi xuống ghế chủ vị, nói: “Các vị, vừa rồi mới nhận được tin. Quân nhân của Tư Danh Tạp Lí liên minh phát hiện ra dị thường của quái vật tại điểm nhảy vũ trụ, cho nên thỉnh cầu chúng ta viện trợ”

Một vị đại tá bỗng nhiên đứng dậy, nói: “Tướng quân, sức chiến đấu quân đội của Tư Danh Tạp Lí khá cường hãn, bọn họ có thể ứng phó được với đợt tấn công thứ nhất”

Phượng Minh Nguy liếc nhìn người này, đó là một người có khuôn mặt đỏ thầm, giống như là uống rượu vậy. Nhưng Phương Minh Nguy biết rằng, người nảy nhất định là trời sinh như vậy rồi, bởi vì trên người của đối phương không hề có mùi rượu. Hơn nữa trong giọng nói còn có thể nhìn ra một chút hả hê nữa.

Cho nên sau khi nghe xong những lời này, Phương Minh Nguy lập tức rõ ràng. Trong này, quân đội hai nước mặc dù kề vai tác chiến, nhưng quan hệ lẫn nhau lại không hòa hợp.

Hứa tướng quân ho khan một tiếng, nói: “Đặng đại tá, nếu như chỉ là tình huống bình thường, quân đội Tư Danh Tạp Lí sẽ không lập tức cầu viện chúng ta”

“ơ, chẳng lẽ bọn họ phát hiện ra siêu cấp quái thú?” Đặng đại tá kinh ngạc hỏi.

Thời gian gần đây ở trong hang quái thú, liên tục phát hiện ra nhiều loại quái thú trước kia chưa từng thấy, trong vũ trụ có thêm, vài con như vậy, cũng chăng có gì lạ.

“Không, tạm thời còn chưa có” Hứa tướng quân nghiêm túc nói: “Nhưng mà, trong tồng bộ của Tư Danh Tạp Lí, bảy ngày trước đã bị quái thú đánh lén, tướng lãnh cao cấp từ thương vô số”

Ánh mắt của các tướng quân đều tập trung về phía Diêu Húc Học và Phương Minh Nguy.

Bảy ngày trước, quân doanh của Nữu Mạn đế quốc tại Ngải Mạc Nhĩ cũng bị quái thú đánh lén, nếu không phải do đội trường bộ đội Tiêm Đao Diêu Húc Học dùng kinh nghiệm phong phú vạch trần lớp ngụy trang của quái thú. Thì chỉ sợ rằng Trần Húc Học tướng quân cũng khó mà thoát khỏi kiếp này. Sau đó, trong lòng bọn họ lại rùng mình nghĩ đến lời đồn trong quân doanh, con quái thú khổng lồ cuối cùng bị một sĩ quan thiếu tá trong quân đội đánh gục đơn giản.

Nhìn Phương Minh Nguy mang quân hàm thiếu tá ngồi cùng một chỗ với Diêu Húc Học, bọn họ đều đoán được, người này có lẽ chính là vị anh hùng đã đánh gục con quái thú kia.

Trên thực tế, quái thú là do Phương Minh Nguy vạch trần, nhưng vì che giấu chuyện hắn đến đây, cái thanh danh này đã tặng cho Diêu Húc Học lúc đó cũng có mặt tại hiện trường.

Trần Húc Đào tướng quân chậm rãi đứng lên, lập tức, tất cả âm thanh trong phòng đều biến mất, ánh mắt của bọn họ tập trung lên vị tướng quân già này, chờ đợi ông ra lệnh.

“Sau khi nhận được tin, tôi và các đồng liêu ở bộ tham mưu đã thương lượng qua, bây giờ, tôi ra lệnh” Dừng lại một chút, ông lạnh lùng nói: “Đặng đại tá”

“Có mặt”

“Cậu suất lĩnh chiến hạm số năm dẫn đầu xuất phát, trong thời gian một ngày, đi đến điểm nhảy, hỗ trợ phòng thù”

“Vâng”

“Mộc tướng quân”

“Có mặt”

“Cậu thống lĩnh chiến hạm số ba, số mười và mười ba, làm nhóm viện trợ thứ hai, trong thời gian ba ngày, đi đến điểm nhảy”

“Vâng”

“Tôi đích thân phụ trách chỉ huy chiến hạm số một số hai, số bảy, số mười một mười hai, tạo thành đại quân chủ lực, trong vòng bảy ngày sẽ đến” Hít sâu một hơi, Trần Húc Đào lại nói: “Hứa tướng quân”

“Có mặt”

“Quân đội hậu cần và thay thế giao cho cậu, cậu trù tính an bài, không được sai lầm”

“Vâng, tướng quân yên tâm”

Khẽ gật đầu, ánh mắt của Trần Húc Đào lướt qua người của Diêu Húc Học: “Diêu đội trưởng, bộ độ Tiêm Đao lập tức xuất phát, bảo vệ hang quái vật. Quái vật vũ trụ đã tới, quái 

vật trong hang hẳn là sẽ không bỗ qua cơ hội này”

“Vâng, tướng quân yên tâm, nhất định sẽ không để cho quái vật đột phá phòng tuyến của chúng ta”

Phương Minh Nguy đưa mắt đánh giá, trước khi Trần Húc Đào bố trí nhiệm vụ, phần đông tướng lĩnh vẫn còn thảo luận, chỉ khi Trển Húc Đào vừa ra mệnh lệnh, tất cả âm thanh thảo luận lập tức biến mất, chỉ còn lại một giọng nói có định quanh quân trong phòng nhỏ

Hơn nữa, càng làm cho Phương Minh Nguy kinh ngạc là, khi Trần Húc Đào vừa đứng lên, trên người ông ta tự nhiên toát ra một cô uy nghiêm không nói nên lời, đó là loại uy nghiêm nắm quyền to trong tay, quyền lực điều động ngàn vạn người.

Tuy năng lực thể thuật của ông ta chỉ vỏn vẹn ở cấp mười một coi như là xếp cuối cùng trong các vị tướng ngồi ở đây. Nhưng mà khi ông nói chuyện, lại có một sự tự tin không gì sánh bằng, làm cho người ta căn bản là không cách nào sinh lòng phản kháng.

Hít một hơi thật sâu, Phương Minh Nguy hiểu rằng, đây chính là quân uy, quân uy chính thức. Cũng chỉ có những lão tướng quân có thanh danh hiển hách, công lao chồng chất, thì mới có được loại quân uy này thôi.

Tuy Hoa Danh Đường cũng là một quân đoàn trưởng, nhưng mà so với Trần Húc Đào, thì quân uy của hai người vẫn kém nhau khá xa.

Trần Húc Đào dặn dò xong, liền vung tay lên: “Bây giờ, lập tức chuẩn bị, trong vòng một ngày, nhóm quân đầu tiên nhất định phải đạt đến mục tiêu, tan họp”

“Vâng”

Phần đông các tướng quân, đại tá đều đứng dậy hành lệ, đi ra ngoài.

Phương Minh Nguy nhìn bọn họ, trong lòng đột nhiên dâng lên một cơn kích động, bật thốt lên hỏi: “Trần tướng quân, còn tôi?”

Trần Húc Đào khẽ giật mình ông quản lý quân doanh đã hơn ba mươi năm, nhưng lần đầu tiên có người hỏi ông về tình huống này.

Không chỉ là ông, mà ngay cả những tướng quân vừa đi ra đến cửa phòng cũng kinh ngạc quay đầu lại, nhìn xem là ai đã ăn gan hùng mật báo, dám nói như vậy.

Nhưng làm cho bọn họ mờ rộng tầm mắt chính là, Trần Húc Đào cũng không để ý, mà cũng không có ỳ dùng bất kỳ quân pháp nào cả, vẻ mặt ôn hòa nói: “Cậu à, tôi có một nhiệm vụ quan trọng khác giao cho cậu” Sau đó nghiêm mặt nói với chúng tướng lĩnh: “Các người còn đứng đó làm gì? Trong vòng một ngày mà không thể đến điếm nhảy, tất cả đều xử theo quân pháp”

Các tướng lĩnh kinh hãi, vội vàng ùa ra như ong vỡ tồ. Nhưng mà, những tướng lĩnh có giao tình tốt với Diêu Húc Học đều hỏi thăm, vị sĩ quan thiếu tá kia rốt cục có lai lịch gì, thậm chí ngay cả Trần Húc Đào thượng tướng mà cũng phải kiêng kị hắn?

Diêu Húc Học cười khổ liên tục, nói quanh có chống đỡ, nhưng cuối cùng vẫn không dám tiết lộ thân phận chân thật của Phương Minh Nguy.

Nhìn thấy chúng tướng lĩnh đi rồi, Trần Húc Đào liền thay đổi bộ mặt tươi cười, nói: “Phương thiếu ta, cậu ở lại trong quân doanh, phụ trách hỗ trợ Hứa tướng quân cảnh giới”

“Cảnh giới? Tôi phải cảnh giới sao? Chẳng lẽ quái thú sẽ đánh tới?” Phương Minh Nguy tức giận hỏi.

Sắc mặt của Trần Húc Đào thay đổi vài lần, nếu đổi lại là người khác, trong tình huống này mà dám mờ miệng chất vấn, ông sẽ lập tức ra lệnh xứ bắn ngay, nhưng nhìn Phương Minh Nguy, trong đầu ông lập tức vang lên lời dặn dò cuối cùng của Lâm Đức Bưu trước khi rời đi: Người này rất được hoàng đế bệ hạ, Nghiêm tiên sinh và Dương Minh Minh coi trọng.

Những người này đều là nhân vật cao cấp nhất của đế quốc, tuyệt đối không phải là người mà một quân đoàn trưởng có thể so sánh được. Vả lại, bảy ngày trước, nếu không có hắn hỗ trợ, thì sợ rằng mình đã lọt vào bẫy của quái thú.

Nghĩ đến đây, một chút oán khí trong lòng ông liền tiêu tán, hiền hòa nói: “Phương thiếu tá, cậu đến đây là để tu luyện mà, chứ đâu phải đến vì chiến tranh, cho nên cái cậu cần làm nhất chính là, bảo đảm an toàn bán thân cậu, trừ cái này ra, những chuyện khác không cần quản”

Phương Minh Nguy lắc đầu, nói: “Tướng quân các hạ, tôi đến đây là để tìm kiếm đột phá, có lẽ trải qua khảo nghiệm trên chiến trường, tôi sẽ tìm được cơ hội đột phá, cho nên tôi phải lên chiến trường’

Thần sắc của Trần Húc Đào trở nên cổ quái, nhìn hắn, nói :”Bá tước đại nhân, mấy ngày trước cậu đã đột phá một lần rồi, chẳng lẽ còn muốn tiếp tục đột phá trong thời gian ngắn sao?”

Phương Minh Nguy vừa nghe, lập tức buồn cười.

Nếu như nói một người vừa mới đột phá lực lượng tinh thần cấp mười lăm. có thể trong thời gian ngắn mà phá vỡ cực hạn, đạt đến tình trạng cấp mười sáu, căn bán là giống như vớt trăng dưới nước, tuyệt đối không có khả năng

Thấy vẻ mặt của Phương Minh Nguy, Trần Húc Đào cười nói: “Bá tước đại nhân, chuyện cậu cần làm bây giờ, chính là tu dưỡng, cùng có cảnh giới mới đúng!”

Phương Minh Nguy thở dài, ngẩng đầu lên nói: “Tướng quân các hạn, tôi muốn đến chiến trường nhìn, cho dù là cách xa xa cũng dù rồi” Dùng lại một chút, lại nói: “Tôi có hai chiến hạm cấp Thẳng Lợi, coi nhu cũng có chút tác dụng, tự bảo vệ mình cũng dù rồi. Đương nhiên, nếu ngài không cho phép, thì tôi đành phải đích thân khân cầu bệ hạ thôi”

Trần Húc Đào khẽ giật mình lưỡng lự một chút, nói: “Được rồi, như vậy bảy ngày sau, cậu cùng tôi xuất phát. Nhưng mà, cậu không thể đến gần chiến trường, vô luận là bất cứ khi nào, cũng không thể”

“Vâng, cảm ơn tướng quân các hạ” 
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.