Sau khi Diệp Bá Bảo rời đi, trên mặt của Phương Minh Nguy một lần nữa khôi phục lại thần thái sáng lạn mà Cơ Nặc cũng thu hồi vẻ mặt tham lam lại, trên mặt bọn họ đồng thời hiện lên một tia ngưng trọng.
“Các người làm sao vậy, không cần phải nhăn nhó dọa người vậy chứ”
Cơ Nặc lắc đầu, nói: “Minh Nguy, có vẻ không ổn”
“Có gì không ổn, chẳng lẽ những thứ này đều là giả sao?”
“Đồ thì không giả, nhưng tại sao bọn họ lại phải nịnh nọt chúng ta như vậy?”
“Diệp Bá Bảo không phải đã nói rồi sao, là vì muốn an ủi chúng ta”
Thi Nại Đức tức giận trừng mắt nhìn hắn, hỏi: “Cậu tin sao?”
“Tớ không tin” Phương Minh Nguy thành thật nói: “Nếu như là muốn an ủi chúng ta, chỉ cần một phi thuyền loại nhố thôi, cũng đủ làm cho tớ mừng như điên rồi. Nhưng mà lễ vật nhiều như vậy, còn gấp mấy ngàn vạn lần so với dự đoán của tớ”
Thi Nại Đức tò mò, hỏi: “Cậu đã biết, chẳng lẽ không lo lắng?”
“Tại sao tớ phải lo lắng?” Phương Minh Nguy nghiêng đầu, suy nghĩ một lát, hỏi: “Tớ phải lo lắng cái gì?”
Thi Nại Đức cứng họng, nhưng mà nghĩ nửa ngày, cũng không nghĩ ra tại sao Hoa Danh Đường lại phải làm vậy.
Theo lý mà nói, đưa lễ vật nhiều như vậy, nhất định là muốn cái gì đó trên người Phương Minh Nguy. Nhưng mà Thi Nại Đức và Cơ Nặc trừng to mắt nhìn Phương Minh Nguy nửa ngày, cuối cùng cũng không thể không thừa nhận,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tinh-te-vong-linh-de-quoc/1968213/quyen-4-chuong-35.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.