"Minh Nguy, bạn sao vậy?"
Bên tai đột nhiên truyền tới tiếng gọi của Thi Nại Đức, đánh thức hắn từ trong hoảng hốt tỉnh lại. Hắn ngẩng đầu lên, chỉ thấy Thi Nại Đức và Cơ Nặc đã thôi tranh luận, đang nhìn mình với ánh mắt đầy quan tâm.
"Mình..." Phương Minh Nguy trong lòng có thắt lại, hỏi: "Hai người có nhìn thấy gì không?"
"Nhìn thấy gì?"
"Một luồng ánh sáng trắng?"
"Ánh sáng trắng ư?" Cơ Nặc và Thi Nại Đức trao đối ánh mắt, tuy bọn họ vừa rồi nói chuyện rất cao hứng, nhưng căn bản không nhìn thấy ánh sáng trắng gì cả.
"Minh Nguy, cậu sao chứ?" Thi Nại Đức lo lắng hỏi.
Miễn cưỡng mỉm cười, Phương Minh Nguy nói: "Không sao, có lẽ là mình hơi nhớ nhà mà thôi."
Thi Nại Đức và Cơ Nặc đồng thời ngây ra, bọn họ không thể nào ngờ được rằng, Phương Minh Nguy đang yên đang lành lại trở nên đa sầu đa cảm như vậy.
Có điều, chỉ cần ngẫm kỹ, Phương Minh Nguy dẫu sao cũng là lần đầu tiên xa nhà, hơn nữa còn tới nơi xa như vậy, cho nên nhớ nhà một chút cũng là chuyện đương nhiên.
Thi Nại Đức vỗ vai Phương Minh Nguy, nói: "Huynh đệ, cậu yên tâm đi, dưới sự chăm sóc của gia tộc Mạc Tác Lý của mình bá phụ và bá mẫu sẽ rất vui vè."
"Hi vọng là vậy." Phương Minh Nguy miễn cưỡng mỉm cười, sau đó cúi đầu xuống.
Thấy Phương Minh Nguy không vui vẻ lắm, Thi Nại Đức và Cơ Nặc cũng mất hửng tranh luận, phần biệt cáo từ rời
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tinh-te-vong-linh-de-quoc/1968199/quyen-4-chuong-28.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.