"sếp, tìm chúng tôi có chuyện gì vậy?" Phương Minh Nguy mùn cười đón hắn vào: "Khéo quá, chúng tôi cũng có chuyện muốn nói với sếp đây."
Béo xua xua tay, nói: "Phương huynh đệ, cậu đừng gọi tôi là sếp nữa, nếu quý nhau thì gọi một tiếng Béo đi."
"Ế, sếp sao lại khách khí thế? Chẳng giống anh tí nào."
Béo cười khổ, nói: "Phương huynh đệ, tôi không phải là kẻ mù, cho nên có thể nhìn ra, Hoa Danh Đường tướng quân sở dĩ cấp thân phận công dân đế quốc cho chúng tôi, hoàn toàn là vì nể mặt cậu."
Phương Minh Nguy ngây ra, sau đó cười sang sảng, nói: "Được, đã vậy thì tôi cũng không khách sáo nữa, Béo, anh tới đây có gì muốn nói à?"
"Đúng vậy." Béo lật có tay, lấy ra một cái hộp sắt trông không bắt mắt, nói: "Huynh đệ, đây chính là thứ mà Béo lão ca tốn nhiều sức lực lấy từ trên A Bố Lai Nhĩ về đây."
Phương Minh Nguy ngạc nhiên nhìn hắn một cái, hỏi: "Béo huynh, anh làm vậy là có ý gì?"
"Ài, lúc đó tôi lấy được thứ này còn cho rằng đó là vận may của tôi, có điều hiện tại xem ra, thứ này chính là phù đòi mạng rồi." Béo rùng mình nói: "Tôi muốn nhờ Phương huynh đệ giúp đờ, cứu tôi một mạng."
"Lão ca sao lại nói vậy, có gì thì cứ trực tiếp phân phó ra đi."
Béo thở dài, nói: "Đã tới đế quốc Nữu Man vậy thì xin nói thật ra vậy, huynh đệ có biết thứ này là ai Bảo lính đánh thuê chúng ta đi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tinh-te-vong-linh-de-quoc/1968197/quyen-4-chuong-27.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.