Chương trước
Chương sau
Ánh đương đỏ chói treo lơ lửng trên trời, giống như quả bóng cao su màu đỏ, lại giống như một vườn cây rộng rãi, có một hàng cây xanh chinh tề, tất cả được bố trí rất nghiêm chỉnh, không loạn chút nào, giống như là chủ nhân nơi đây vậy.

Chính giữa vườn cây, truyền tới tiếng vui cười khiến người ta thần thanh khí sảng.

Phương Minh Nguy, Cơ Nặc, Thi Nại Đức, thủ lình béo và Thuyền trưởng râu quai nón đều ở cùng nhau, ngồi ở đổi diện bọn họ chính là thiếu tướng Hoa Danh Đường, có thể coi là chủ nhân chân chính trong tinh. vực Mễ Tư Lan.

Thiếu tướng lúc này lộ ra vẻ vô cùng cao hứng, ông ta cười nói: "Kinh lịch của các ngươi đến ta đã phái người xác định các ngươi có thể đào thoát trong sự truy sát của hải tặc, hơn nữa phát hiện ra điểm nhảy trong bãi thiên thạch, đã là chuyện phi thường hiếm có rồi. Huống chi, các ngươi còn có công lao lớn hơn, phát hiện ra điểm đặt chân mới của quái thú Phật Lãng Khắc trong tinh vực này, thật sự là rất khá."

Đám người thuyền trưởng râu quai nón cung kính lắng nghe, mặt mày đỏ bừng, đối với việc này kích động không thôi.

Thuyền trưởng râu quai nón và thủ lình Béo tuy không phải là người của cùng quốc gia văn minh nhưng bọn họ đều sinh hoạt trong mảng tinh vực rộng lớn này, quốc gia của bọn họ là một trong những nước thuộc địa của đế quốc Nữu Man, cho nên khi nghe được lời khen thưởng của tướng quân đế quốc, không khỏi kích, động vạn phần.

Hoa Danh Đường thập phần mằn ý với vẻ mặt của họ, cười hỏi: "Công lao của các ngươi rất lớn, mà đế quốc đối với người có công tuyệt đối sẽ không keo kiệt phong thường, các ngươi muốn gì, hiện tại có thể đề xuất.”

Thuyền trưởng râu quai nón và thủ lĩnh Béo nhìn nhau, bọn họ đều biết rằng, dạng cơ hội ngàn năm khó gặp này rất có thể cả đời cũng chỉ có một lần, nếu không nắm lấy, vậy thì sẽ tiếc nuối.

Có điều, Hoa Danh Đường Bảo bọn họ tự đề xuất phần thưởng mong muốn thực sự là nằm ngoài ý liệu của bọn họ. Cho nên trong nhất thời, cũng không nghĩ ra được nên đề xuất dạng yêu cầu gì mới có thể khiến lợi ích mà mình nhận được là lớn nhất.

Thấy vẻ mặt do dự không quyết của hai người, ông ta hơi gật đầu. Thiếu tá Lâm Mịch đứng ở bên cạnh lập tức nói: "Căn cứ vào hiến pháp của đế quốc, nếu như có nhân sĩ ngoại bang có cống hiến kiệt xuất cho bản quốc, có thể được trao tặng thân phận công dân đế quốc, hai vị không ngại thì cứ suy nghĩ đi."

Mắt của thủ lĩnh béo và thuyền trưởng râu quai nón lập tức sáng lên, cho dù bọn họ trước chuyện có suy nghĩ như thế nào cũng tuyệt đối không ngờ tới đối phương lại chịu ném ra phần thưởng trọng hậu như vậy.

Đối với những người sống tại quốc gia trong khối tinh đồ này mà nói, đế quốc Nữu Man không nghi ngờ gì nữa chính là chủ tâm cốt của tất cả các quốc gia.

Được làm công dân của đế quốc, cơ hồ là trong tất cả các nước thuộc địa đều có quyền lực đặc biệt.

Tuy gốc rễ của bọn họ vẫn ở quốc gia của minh nhưng nếu khoác cái áo công dân đế quốc Nữu Man lên người, vậy thì đãi ngộ mà họ được hưởng thụ ở trong nước của mình sẽ hoàn toàn khác.

Bất kể là lính đánh, thuê, hay là thuyền trưởng của thuyền đội tự do, bọn họ đều biết rõ lợi ích ấn chưa bên trong đây lớn như thế nào.

Khóe miệng Lâm Minh không khỏi lộ ra một nụ cười trào phúng, có điều lập tức thu liễm lại, gã nói: "Đương nhiên, nếu như hai vị không nguyện ý, chúng ta cũng sẽ không miễn cưỡng, mà sẽ cấp cho hai vị một phần thường khác."

"Không, thiếu tá các hạ tôn kính chúng tôi rất nguyện ý tiếp nhận đề nghị của ngài." Hai người cơ hồ là đồng thanh nói

"Tốt." Hoa Danh Đường gật đầu, ánh mắt chiếu lên người bọn Phương Minh Nguy, cười hỏi: "Ý tứ của ba vị thì thế nào?"

Phương Minh Nguy và hai bằng hữu ở bên cạnh nhìn nhau, đều nhìn ra vẻ kiên định trong mắt của đối phương.

Bước lên một bước, Phương Minh Nguy nói: "Tướng quân các hạ tôn kính ba người chúng tôi đều là đệ tử của lão sư, bất kể là muốn đưa ra quyết định gì cũng phải thông qua sự đồng ý của lão sư, cho nên đối với háo ý của ngài, chúng tôi chỉ có thể tâm lình mà thôi."

"Vương Tự Cường." Hoa Danh. Đường bật cười, nói: "Được, các ngươi về hỏi lão tiểu tử đó đi, và Bảo Hoa Danh Đường ta gửi lới hỏi thăm hắn."

Trong mắt thủ lình Béo lóe lên một tia kinh hãi, hắn cuối cùng cũng hiểu vì sao mà ba người tới từ quốc gia văn minh cấp hai lại có được năng lực xuất sắc như vậy.

Thì ra bọn họ không ngờ lại là đệ tử của Vương Tự Cường, hèn chi.

Đẳng cấp văn minh giữa các quốc gia được chia tiêu chuẩn, trừ tham kháo trình độ khoa học kỹ thuật ra, tố chất cá nhân và tiềm lực toàn dân cũng là một chỉ tiêu vô cùng quan trọng.

Liên minh địa cầu có thể trong khoảng thời gian mây trăm năm ngắn ngủi từ quốc gia cấp một thăng lên một cấp, nguyên nhân lớn nhất không phải là nhờ sự phát triền khoa học kỹ thuật của họ, mà là bởi vì năng lực cá nhân cực mạnh và tiềm lực cường đại của toàn dân mà họ biểu hiện ra.

Và người có tính đại biểu nhất trong đó chính là Vương Tự Cường.

Cường giả vượt quá cấp mười lăm, trước đây chỉ có quốc gia từ cấp ba trở lên mới có, hơn nữa không phải tất cả quốc gia văn minh cấp ba đều có cường giả vượt quá cấp mười lăm.

Chính bởi vì sự đột khởi của Vương Tự Cường, chính minh tiềm lực siêu mạnh mà người địa cầu có, cho nên mới khiến bọn họ trong vòng mấy trăm năm ngắn ngủi đề thẳng lên một đẳng cấp văn minh.

Loại chuyện này ngày xưa từng được lưu truyền rộng rãi, thủ lình béo tất nhiên biết rõ, cho nên sau khi biết được lai lịch thực sự của đám người Phương Minh Nguy thì không còn lấy làm lạ vì năng lực siêu cường của họ nữa.

Phương Minh Nguy binh tình nhìn Hoa Danh Đường, hỏi: "Thì ra tướng quân các hạ quen với lão sư, thật sự là thất kính rồi."

Hoa Danh Đường xua tay, nói: "Ta và Vương Tự Cường quả thực có quen nhau, hơn nữa còn là bằng hữu nhiều năm. Năm đó hắn một mình tới đế quốc, là đồng môn học nghệ với ta, thật sự là rất nhớ hắn."

Đám người Phương Minh Nguy trao đổi ánh. mắt kinh ngạc, thì ra lão sư ngày xưa rời liên minh địa cầu không phải là trực tiếp tới đế quốc Khải Duyệt mà là trước tiên bái sư học nghệ ở đế quốc Nữu Man. Nếu như không phải nghe Hoa Danh Đường nói ra, bọn họ thật sự có chút không dám tin.

Có điều, bọn họ đương nhiên không cho rằng Hoa Danh Đường đang nói dối, với địa vị của ông ta mà luận, đương nhiên không thể ăn nói lung tung được.

Nhìn thấy vẻ hiếu kỳ trong mắt Phương Minh Nguy, Hoa Danh Đường cười nói: "Các ngươi muốn biết chuyện của hắn không?"

"Muốn." Phương Minh Nguy không chút do dự nói.

"Được, ta kể cho các ngươi."

Hoa Danh Đường phất tay, tự nhiên có binh sĩ đi lên, đẫn thu lình Béo và Thuyền trưởng râu quai nón đi, trước khi hai vị này đi ra, có chút tiếc nuối nhìn bọn họ một cái, có điều bọn họ cuối cùng cũng không có gan phản kháng, ngoan ngoãn rời đi.

Ngẩng đầu lên nhìn trời, Hoa Danh Đường tựa hồ như rơi vào trong hoài niệm về quá khứ.

"Lúc đó, ta và Vương Tự Cường đều rất trẻ tuổi, chưa tới một trăm tuổi."

Phương Minh Nguy vẻ mặt rúng động, một trăm tuổi còn kêu là trẻ. Sinh mệnh quan của những người này thật sự là có chút cổ quái. Nhìn Hoa Danh Đường tóc đã hơi hoa râm, trong lòng thầm đoán tuổi tác của vị lão tướng quân này.

"Chúng ta lúc đó đều là hạng tâm cao khí ngạo, tuy đồng thời bái làm môn hạ của lão sư, nhưng đều nhìn nhau không thuận mắt."

Ba người Phương Minh Nguy quay sang nhìn nhau, nhìn biểu tình của Hoa Danh Đường, không giống như là căm hận Vương Tự Cường cả.

Hoa Danh Đường mủn cười, nói: "Những cái này đều là chuyện năm xưa. Tuổi trẻ khí thịnh."

"Đúng vậy, ngài nói đúng." Phương Minh Nguy cung kính cúi đầu xuống, có điều trong lòng lại có chút khinh thường, một trăm tuổi rồi còn kêu là tuổi trẻ khí thịnh lão nhân gia người cũng quá khoa trương rồi.

Thở dài một hơi, cũng may mà Hoa Danh. Đường không biết suy nghĩ ở trong đầu Phương Minh Nguy, nếu không nhất định sẽ sai người chém chết hắn. Dừng lại một chút, ông ta tiếp tục nói: "Có điều nói thực, trong những người đó, ta bội phục nhất là Vương Tự Cường."

Trải qua một đoạn thời gian kể lể, cuối cùng cũng cho bọn Phương Minh Nguy biết được đại khái.

Thì ra trong đế quốc Nữu Man, cứ cách trảm năm lại phát động một cuộc đề bạt nhân tài khắp cả thế lực đế quốc.

Một khi được chọn, bất kể hắn vốn là người của quốc gia nào, đều có được quyền bồi dường, mà tất cả phí dụng tất nhiên là do đế quốc lo.

Lúc đó Vương Tự Cường vẫn còn là công dân của quốc gia văn minh cấp một ông ta từ nhỏ đã biểu hiện ra thiên phú thể thuật kinh người, trong mỗi lần lựa chọn của đế quốc đều được trúng tuyển, là thành viên duy nhất tới từ quốc gia văn minh cấp một được đưa tới trung tâm đế quốc, bắt đầu học tập năng lực thể thuật.

Lúc đó người cùng học tập với ông ta không ít, nhưng những người thực sự có thể vượt qua được huấn luyện, hơn nữa tu luyện có thành tựu lại không nhiều, mà trong đó, người được chú ý nhất tất nhiên là Vương Tự Cường.

Tuy ông ta tới từ quốc gia văn. minh cấp một nhưng lại biểu hiện ra tiềm lực cực kỳ kinh người. Tu vi của ông ta một ngày tiến ngàn dặm, khiến cho tất cả các lão sư đều kinh thán không thôi.

Sau cùng, khi ông ta từ trong hơn vạn người bộc lộ tài năng, trở thành siêu cấp cao thủ đầu tiên đột phá cấp mười lăm, cái tên của ông ta giống như là được chắp thêm cánh vậy, được truyền khắp cả đế quốc.

Thế là, dưới sự chủ trì của hoàng đế đế quốc, tự minh phong cho Vương Tự Cường là công dân đế quốc, hơn nữa thu nạp ông ta vào hàng ngũ cường giả của đế quốc, lưu ông ta lại đế quốc làm quan.

Có điều, Vương Tự Cường không có hứng thú làm quan, ông ta uyển chuyển cự tuyệt yêu cầu của đế quốc, quay về địa cầu liên minh.

Chỉ là khi ông ta quay về đã mang theo rất nhiều khoa học kỹ thuật của quốc gia văn minh cấp năm cho liên minh địa cầu, đối với hành động rõ ràng đã phá hỗng quy định của đại liên bang này, tất cả người biết đều giả vờ như không thấy.

Chính bởi vì vậy, tới một trảm năm, khoa học kỹ thuật của liên minh địa cầu đã đạt tới tiêu chuẩn của quốc gia văn minh cấp hai, mà lúc này, thông qua sự giật đây của đế quốc Nữu Man, Vương Tự Cường được tới đế quốc Khải Duyệt.

Tuy Hoa Danh Đường không biết ở đế quốc Khải Duyệt đã phát sinh chuyện gì, nhưng vào năm thứ hai, liên minh địa cầu đã thuận lợi trở thành một thanh viên trong quốc gia văn minh cấp hai.

Nghe Hoa Danh Đường tự thuật xong, đám người Phương Minh Nguy kinh ngạc vạn phần. Nếu như những gì ông ta nói là sư thực, vậy thành tựu hãi nhân của Vương Tự Cường không phải là nhờ ông ta khổ luyện ra ở trong liên minh địa cầu mà là sau khi trái qua hệ thống huấn luyện của quốc gia văn minh cấp nắm mới ta luyện ra được.

Suy nghĩ nghiêm túc, ba người bọn họ không hẹn mà cùng công nhận lời nói của Hoa Danh Đường, có lẽ, đây mới là sự thực chân chính.

Đột nhiên, trong lòng Phương Minh Nguy khẽ động, hắn hỏi: "Tướng quân các hạ, ngài là nói, lão sư không ngờ lại có thân phận công dân để quốc ư?"
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.