Xuống khỏi cơ giáp, Thi Nại Đức giống như là đang nằm mơ, Phương Minh Nguy bước lên vỗ mạnh vai gã một cái, hô: "Thi Nại Đức, giỏi lắm."
"Thật ư?"
"Đúng vậy, phát pháo đó của bạn quá tuyệt, không ngờ trong dạng tình huống đó còn phát pháo, thật sự là quá lợi hại." Phương Minh Nguy không chút keo kiệt lời khen.
"Nhưng..." Thi Nại Đức do dự, không biết có nên nói chuyện cơ giáp bị hỏng ra không.
"Tiểu tử, giỏi lắm." Tên béo bước lên, nói: "Lâm nguy không sợ hãi, cầu sống trong cái chết, giỏi lắm, ngươi hoàn toàn có thể trở thành một lính đánh thuê chính thức."
"Cảm ơn."
Cơ Nặc mặt đầy vẻ nghi hoặc tiến lên trước, đối với bản lĩnh của Thi Nại Đức có bao nhiêu, y sớm đã điều tra rõ ràng rồi, cho nên lúc này vạn phần hoài nghi, hỏi: "Thi Nại Đức, cậu sao lại nghĩ bắn ra phát pháo đó."
Thi Nại Đức mặt đỏ bừng, biết rằng mình không giấu được lão già này, chỉ đành thực thà nói: "Tôi cũng không biết là sao, một pháo này là tự động bắn ra."
"A, tôi hiểu rồi." Phương Minh Nguy như chợt hiểu ra gì đó, dưới ánh mắt của mọi người, nói: "Phát pháo này là Thi Nại Đức vô thức bắn ra, có thể là ở trong loại hoàn cảnh đó, vô thức bắn ra một pháo, điều này chứng tỏ một việc, Thi Nại Đức là một thiên tài có thể vào lúc nguy hiểm bạo phát ra tiểu vũ trụ, gã là một cơ giáp thủ có tiềm lực cực lớn."
"Thật vậy ư?" Thi Nại
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tinh-te-vong-linh-de-quoc/1968150/quyen-4-chuong-3.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.