Trong cảm giác của Phương Minh Nguy, những vị sư huynh sư tỷ này vô cùng bình dị gần gũi, cũng không có kiêu ngạo vì thực lực cao hơn mình cho nên sau khi trò chuyện với nhau vài câu, mọi người nhanh chóng thân quen với nhau. Người con gái duy nhất trong số bọn họ, Hoàng Vân Tề, tán thưởng nói với Phương
Minh Nguy: “Nghe nói tiểu sư đệ còn chưa tròn mười tám tuổi?”
Sắc mặt của Phương Minh Nguy hơi đỏ lên, nói: “Sư tỷ, tiểu đệ đã qua sinh nhật mười chín từ sớm rồi”
“Mười chín?” Trong mắt của Hoàng Vân Tề có vẻ thất thần: “Tiểu sư đệ thật giỏi, chưa đầy hai mười tuổi mà đã nắm giữ được cách vận dụng từ trường tinh thần lực”
“Đâu dám, sư tỷ quá khen” Phương Minh Nguy khiêm tốn nói :”Cái này thuần túy là may mắn thôi.”
Cả bọn Hoàng Vân Tề đồng loạt lắc đầu than nhẹ, Phương Minh Nguy có chút buồn bực nghĩ, tại sao nói lời thật mà mọi người không tin tưởng nhĩ? Chăng lẽ bọn họ muốn mình nói nhảm sao?
Đại sư huynh Trương Cảnh Vận đột nhiên hỏi: “Tiểu sư đệ, khi nào em đột phá cảnh giới cấp mười vậy?”
Thần sắc của Phương Minh Nguy trở nên nghiêm túc, cung kính nói: “Tiểu đệ có thể đột phá được cảnh giới cấp mười, cũng là nhờ lão sư tương trợ.’
Mọi người kỳ quái, cùng nhìn về hướng của Vương Tự Cường.
Vương nguyên soái không nhịn được cười lên, đem chuyện khảo nghiệm trong tứ hợp viện kể ra, chúng đệ tử nghe nói Phương Minh Nguy chăng những có
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tinh-te-vong-linh-de-quoc/1968040/quyen-3-chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.