Lý Minh đột nhiên giống như là nhớ ra gì đó, hỏi: "Phương Minh Nguy, cậu vẫn chưa quá hai mươi phải không?"
"Đúng vậy thưa Lý tiên sinh."
"ừ, vậy thì tôi không thể hại cậu được." Dứt lời, Lý Phương Dĩ bước lên, thò tay vào trong túi của Phương Minh Nguy, nói: "Y phục là chuyện nhỏ, nhưng cái thứ đó không thể... Ấy, áo mưa đâu?"
"Đưa cho Viên Ninh rồi." Phương Minh Nguy thuận miệng đáp luôn, nói xong cơ hồ là muốn tự vả cho mình một cái.
Lý Minh kinh ngạc rụt tay lại rồi nhìn Đại Vệ trân trối. Một lúc sau, Đại Vệ nói với vẻ hâm mộ: "Tiêu huynh đệ, hảo thủ đoạn."
Ho khan một tiếng, Lý Minh nói: "Phương tiên sinh, quân hệ giữa cậu và bọn họ thế hệ trước như chúng tôi không quản được, có điều có một lời khuyên, xin cậu nhớ cho.
Phương Minh Nguy lúc này tuy hận không thể lập tức bỏ đi, nhưng ngoài mặt vẫn làm ra vẻ khiêm tốn thỉnh giáo.
"Lực lượng tinh thần của cậu tuy rất mạnh, nhưng thể thuật thì dẫu sao cũng chỉ có cấp hai mà thôi, nếu như không có thể thuật trên cấp ba, vậy thì đừng có chạm vào nữ nhân sớm, không tốt đâu."
Phương Minh Nguy mặt hơi đỏ lên, thọ mệnh của nhân loại có thể đạt tới khoảng hai trăm năm, tu luyện thuê thuật có tác dụng cực lớn.
Một khi năng lực thể thuật đạt tới cấp ba, vậy thì thọ mệnh của nhân loại sẽ có được độ dài trên diện rộng.
Có điều muốn đột phá tới cấp ba không phải
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tinh-te-vong-linh-de-quoc/1967957/quyen-2-chuong-47.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.