"Phương Minh Nguy.”
Tiếng gọi kéo Phương Minh Nguy đang thả hồn về nơi đâu quay trở lại, hắn đờ đẫn nhìn người ở bên cạnh, tinh thần run lên, vội vàng nói: "Ái Đức Hoa lão sư, chào ngài."
"Cậu sao vậy? Sao mặt trông trắng thế, không phải là không được khỏe chứ hả."
"À thì..." Phương Minh Nguy không khỏi cười khổ, ở bên cạnh hắn, Thi Nại Đức há miệng trông rất mất hình tượng, cơ nhục trên mặt rung rinh liên tục.
"Cậu tên là Thi Nại Đức à, mặt sao thế? Có cần tôi giới thiệu bác sĩ cho cậu không?" Ái Đức Hoa do dự một chút rồi nói: "Y thuật của vị bằng hữu đó của tôi rất tốt, đối với bệnh điên và bệnh liệt của trẻ em rất có nghề."
Nụ cười trên mặt Thi Nại Đức lập tức đông cứng lại, cái miệng mở ra cũng không phải mà đóng lại cũng không phải, trông có chút buồn cười.
Tâm tình Phương Minh Nguy lập tức được thả lòng, cười nói: "Thi Nại Đức, còn không mau cám ơn Ái Đức Hoa lão sư đi."
Thi Nại Đức bực mình trợn mắt lên, nói: "Ái Đức Hoa tiên sinh tìm bạn khẳng định là có chuyện, các người nói chuyện đi, mình sang bên kia một lát."
"Không cần, không cần." Ái Đức Hoa lắc đầu, nói: "Cũng không có đại sự gì đâu, chỉ có điều tuần sau tôi phải là thủ đô tinh rồi, cho nên muốn hỏi Phương Minh Nguy một chút, xem cậu ấy có muốn đi cùng tôi không."
Phương Minh Nguy trong lòng ấm lên, biết rằng vị nhạc sĩ lớn này là chân
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tinh-te-vong-linh-de-quoc/1967955/quyen-2-chuong-46.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.