Nhìn ra Nhan Tử Dạ xấu hổ, An Nhĩ Tư lập tức giúp cậu giải vây: "Gần nhất Tiểu Dạ đang trong thời kì phát triển thân thể, bất quá em ấy không thích uống dịch dinh dưỡng nên cần phải ăn nhiều một chút mới cung cấp đủ lượng dinh dưỡng cần thiết."
Nga, thì ra là vậy. Tạp Mễ Nhĩ hiểu ra, sau đó ôn nhu nhìn Nhan Tử Dạ: "Sao tôi lại quên mất nhỉ! Tiểu Dạ a, thời kỳ trưởng thành của thú nhân cần phải bổ sung dinh dưỡng sung túc, ăn nhiều một chút là đúng rồi. Con ăn no chưa, chưa thì tôi bảo phòng bếp làm thêm hai phần nữa?"
"Không cần, tôi đã no rồi." Nhan Tử Dạ vội vàng xua tay, tuy chỉ mới no bảy phần nhưng Nhan Tử Dạ quả thực không dám ăn nữa, sợ còn ăn nữa thì ngay cả cậu cũng sợ chính mình.
"Đừng khách khí, đều là người một nhà cả." Bối Cơ mở miệng, ý tứ rất rõ ràng, chính là nếu Nhan Tử Dạ muốn ăn nữa thì cứ việc nói thẳng, đều là người một nhà không cần phải ngại.
"Đúng đúng, thú nhân đang phát triển cơ thể không thể thiếu chất được." Tạp Mễ Nhĩ lập tức nói với người hầu ở phía sau: "Bảo phòng bếp làm thêm hai phần thịt nướng, đúng rồi, còn cả rau cải nữa, vừa nãy thấy Tiểu Dạ rất thích ăn cải, dinh dưỡng nhất định phải cân đối."
"Vâng, quốc hậu." Người hầu phía sau nhận lệnh liền rời đi.
"Tôi..." Được rồi, Nhan Tử Dạ căn bản không có cơ hội cự tuyệt. Cứ vậy, Nhan Tử Dạ vốn đã ăn phần ăn của bốn người lại tiếp tục
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tinh-te-tu-yeu-gia-truyen-thuyet/1569382/chuong-107.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.