***** Sáng hôm sau, Hải Bác Lạc vừa mở cửa thì vừa vặn đụng Nhan Tử Dạ cùng An Nhĩ Tư cũng vừa đi ra, chẳng qua bộ dáng Nhan Tử Dạ uể oải không chút sức lực, Hải Bác Lạc hỏi: “Nhan Tử Dạ, tối qua cậu lại gặp ác mộng à?” “Ừ, ác mộng.” Nhan Tử Dạ chỉ ước gì chuyện đêm qua là giấc mộng, chỉ là tựa hồ không có khả năng, nhìn An Nhĩ Tư tao nhã mỉm cười thực ôn nhu ở bên cạnh, Nhan Tử Dạ hận tới nghiến răng. “Ý, trên cổ cậu là dấu gì vậy?” Không phải thị lực Hải Bác Lạc quá tốt, thật sự là vết đỏ trên cổ trái Nhan Tử Dạ quá rõ ràng. Nhan Tử Dạ theo phản xạ có điều kiện đưa tay lên che cổ, phát hiện mình quá khẩn trương sẽ làm Hải Bác Lạc hoài nghi nên lập tức bỏ tay xuống, cố tỏ ra trấn định nói: “Không có gì, hôm qua ra ngoài không cẩn thận bị sâu cắn.” “Nga, cậu phải cẩn thận một chút, Ngải Bố Lỗ cải tạo không ít cây cỏ, sâu cũng không ít, cẩn thận thì tốt hơn.” Đầu óc Hải Bác Lạc khá đơn giản, hiếm khi nghĩ ngợi nhiều nên thật sự tin là Nhan Tử Dạ bị sâu cắn. “Ừm, tôi sẽ giám sát em ấy chặt chẽ.” Nhan Tử Dạ còn chưa kịp đáp lời, An Nhĩ Tư đã giành nói trước, sau đó còn ôn nhu nhìn cậu: “Tiểu Dạ, về sau không nên ra ngoài một mình, rất nguy hiểm a, tôi đi cùng thì tốt hơn.” Đi chung với anh mới nguy hiểm ấy, Nhan Tử Dạ liếc trắng cả mắt, cái người này trợn mắt nói dối mà không đỏ mặt chút nào. Tụ tập linh lực lên tay rồi lau cổ một cái, tiêu trừ dấu vết. Hôm qua xảy ra quá nhiều chuyện, hiện giờ suy nghĩ của Nhan Tử Dạ vẫn chưa tỉnh táo lắm nên căn bản không chú ý tới chuyện An Nhĩ Tư lưu lại dấu vết trên cổ. Tối qua hôn hôn một hồi sao mình lại mất lý trí đáp ứng a? Cảnh tượng đảo về tối qua. “Tiểu Dạ, chúng ta ở cùng một chỗ đi.” An Nhĩ Tư dán sát môi Nhan Tử Dạ, nhỏ giọng thì thầm, giống như lại biến về cái người ôn nhu. “Ừm…” Nhan Tử Dạ bị hôn tới choáng đầu đã không biết mình đang nói gì. Có lẽ đáp án này vốn đã có trong lòng nên cứ theo phản xạ nói ra. Nhận được câu trả lời của Nhan Tử Dạ, An Nhĩ Tư mỉm cười: “Em đáp ứng rồi thì không được đổi ý, tôi sẽ không cho em có cơ hội đó.” Nói xong, một lần nữa cướp đoạt hô hấp Nhan Tử Dạ. Giờ nghĩ lại, Nhan Tử Dạ chỉ hận thời gian không thể đảo ngược, cư nhiên tự bán mình như vậy. Lên phi hành khí, An Nhĩ Tư kéo đầu Nhan Tử Dạ tựa vào vai mình: “Ngủ đi, tới nơi tôi sẽ gọi.” Đêm qua, An Nhĩ Tư đồng dạng cùng Nhan Tử Dạ ở trên đỉnh núi suốt đêm. Có lẽ bởi vì An Nhĩ Tư đã biết bí mật của mình nên Nhan Tử Dạ cũng không giấu giấu diếm diếm nữa, thoải mái tu luyện trước mặt đối phương. Đây cũng là lần đầu tiên An Nhĩ Tư tận mắt nhìn thấy tình cảnh Nhan Tử Dạ tu luyện. An Nhĩ Tư mẫn cảm cảm nhận được năng lượng nồng đậm trong không khí cuồn cuộn không ngừng chạy vào trong thân thể Nhan Tử Dạ. Chứa đựng năng lượng trong cơ thể, khó trách cho dù chưa đạt tới cấp S, tinh thần lực lại thấp như vậy nhưng Nhan Tử Dạ vẫn có thể sử dụng dị năng thuấn phát. Hóa ra phương pháp tu luyện khác với thú nhân bình thường. Một đêm không ngủ không chút ảnh hưởng tới An Nhĩ Tư, ngược lại, Nhan Tử Dạ tuy hấp thu không ít linh lực nhưng vẫn không ngăn cản được bản năng sinh lý, cả người thực mệt mỏi, liền tựa vào vai An Nhĩ Tư ngủ mê mệt. An Nhĩ Tư điều chỉnh tư thế, tận lực để Nhan Tử Dạ ngủ thực thoải mái, sau đó ôn nhu nhìn đối phương, khóe môi vẫn luôn lộ ra ý cười. Nhìn hình ảnh hài hòa trước mắt, trong lòng Hải Bác Lạc dâng lên chút dị thường, nhịn không được hỏi Áo Đức Kỳ ngồi trước mặt: “Này này, cậu có cảm thấy An Nhĩ Tư cùng Nhan Tử Dạ có chút không thích hợp không?” Áo Đức Kỳ lật trang sách, không quay đầu lại lạnh lùng nói: “Không có.” Không có? Chính là anh cảm thấy hai người kia có chút quái dị, loại cảm giác này trước đó cũng từng xuất hiện. Hải Bác Lạc gãi gãi đầu, chẳng lẽ thực sự là mình nghĩ nhiều? Phi hành khí đáp xuống bên ngoài hội trường thi đấu, lúc nhóm Nhan Tử Kì tới, đã có rất nhiều người tới trước. Mỗi học viện đều có một đạo sư, liếc nhìn một vòng, toàn bộ đều là mỹ nam dễ nhìn. Sau khi nhóm Nhan Tử Dạ xuống phi hành khí, ánh mắt mọi người đều dồn về phía bọn họ. Trước kia An Nhĩ Tư một đầu tóc bạc cùng dung mạo tuấn mỹ đã đủ hấp dẫn, lại thêm những lời đồn đãi suốt hai ngày qua về học viện Cách Lạp Tư lại càng tăng tên sức chú ý. “Nhóm người của học viện Cách Lạp Tư tới rồi, quả nhiên An Nhĩ Tư cùng Áo Đức Kỳ đều ở, hai bọn họ lợi hại nhất Cách Lạp Tư a.” “Năm nay học viện Cách Lạp Tư thảm rồi, trước không nói tới chuyện đổi người, chỉ cần có thú nhân cấp D kia, bọn họ đừng nghĩ tới thắng lợi.” “Phần thắng quá rõ rệt, trừ bỏ An Nhĩ Tư cùng Áo Đức Kỳ, chỉ cần thắng ba người còn lại là ổn.” “Vốn tưởng năm nay Nhan An Húc cũng tới, thật không ngờ học viện Cách Lạp Tư cư nhiên tự đào mồ chôn mình.” “Mọi người đừng tranh luận nữa, đối thủ của học viện Cách Lạp Tư nhất định là tụi tôi.” “Nghe nói thú nhân cấp D kia là em trai Nhan An Húc, chính là bộ dạng không giống chút nào a.” “Quản bọn họ có giống hay không, chúng ta chiến thắng là được rồi.” … Nghe đám thú nhân kia nghị luận, Áo Đức Kỳ hừ lạnh một tiếng: “Muốn chết.” Hải Bác Lạc cũng xem thường: “Đám người kia cứ nghĩ chúng ta dễ khi dễ, chốc nữa để bọn họ biết thế nào là lợi hại.” Dám xem Nhan Tử Dạ là phế vật, kẻ đụng phải cậu ta chính là kẻ thảm nhất. Hoắc Đức đi ở phía trước xoay người lại nói: “Đừng để ý tới đám nhóc đó, chốc nữa các trò cứ tập trung thi đấu là được. Trận chung kết, viện trưởng chúng ta cũng sẽ có mặt. Chỉ có trận chung kết những nhân vật quan trọng mới tới quan sát, thế nên rất nhiều học viện hi vọng có thể tiến vào chung kết. Tổng cộng có hai mươi bốn học viện dự thi, chỉ cần lọt vào top sáu học viện mạnh nhất là có thể bước vào vòng chung kết. Khi đó có thể được nhóm nhân vật lớn kia nhìn tới. Bởi vì Nhan Tử Dạ tồn tại nên tất cả các học viện đều hi vọng có thể trở thành đối thủ của Cách Lạp Tư. Hội trường chia thành mười sân, vì đề phòng gian lận nên tiến hành rút thăm trực tiếp để quyết định danh sách đối chiến. Nhóm học viên đều mặc đồng phục của học viện mình, bởi vì Nhan Tử Dạ vẫn là thú nhân cấp D nên là người duy nhất mặc đồng phục đen. Vừa nhìn đã biết là thực lực thấp. Lúc chuẩn bị rút thăm thì oan gia ngõ hẹp đụng mặt nhóm người Ngải Bố Lỗ, A Phổ Lý đi đầu thấy nhóm An Nhĩ Tư thì ánh mắt sáng ngời, bước tới. “Ai nha xem xem, này không phải người của học viện Cách Lạp Tư à, thực trùng hợp đứng chung một chỗ a!” Hoắc Đức không thèm để ý, nhóm Áo Đức Kỳ cũng làm như không thấy, Nhan Tử Dạ thì trực tiếp tựa vào vai An Nhĩ Tư ngủ gật. Thấy không có ai để ý tới mình, A Phổ Lý không chút xấu hổ, vẫn vui vẻ cười nói: “Nghe nói học viện Cách Lạp Tư mấy người phái tới một thú nhân cấp D, Hoắc Đúc, học viện các cậu rốt cuộc nghĩ gì mà tự hại mình như vậy a, định trực tiếp nhận thua à?” “Học viện chúng tôi muốn gì không liên quan gì tới anh, anh cứ tự lo cho học viện của mình đi, hình như vẫn là số học trò kì trước, xem ra học viện các anh cũng chẳng giỏi giang gì. Tới tới lui lui cũng chỉ có vài đứa.” Hoắc Đức châm chọc trở lại. A Phổ Lý giống như không nghe thấy, ngược lại thực kiêu ngạo nói: “Cũng không có cách nào, chỉ cần vài người này đã đủ chiến thắng rồi, những người khác căn bản không cần ra tay. Không như Cách Lạp Tư các cậu, nhiều người thì sao chứ, cũng không phải càng ngày càng kém tới mức phải phái thú nhân cấp D tới thi đấu à, tiêu chuẩn Cách Lạp Tư riết cũng chẳng ra sao a.” “Bớt nói nhảm đi, lên sân thi đấu rồi biết.” Hoắc Đức không muốn tiếp tục nhiều lời với A Phổ Lý. “Tốt, các cậu hi vọng trận đầu tiên không gặp chúng tôi đi, bằng không vừa tới đã phải chạy về, thực mất mặt a. Ha ha ha…” A Phổ Lý cười ha hả, nhóm học trò phía sau ông ta cũng cười theo. Nhan Tử Dạ là nhân vật chính thế nhưng chẳng chút để ý tới lời nói xóc xỉa của đám người kia, dù sao cậu cũng quen rồi. Chốc nữa cậu sẽ bắt bọn họ ngậm miệng. Hiện giờ điều cậu muốn nhất là hi vọng có thể đấu trễ một chút, như vậy cậu có thể ngủ thêm một hồi. Mỗi học viện sẽ phái ra một học trò đại diện rút thăm, Hải Bác Lạc thực tự giác đi rút thăm, rút được con số mười hai cuối cùng, Nhan Tử Dạ nhịn không được bật ngón cái. Quả nhiên muốn gì được nấy, xem ra vận may hôm nay không tệ. “Không ngờ rút được số cuối cùng, chúng ta sẽ đấu với học viện Bỉ Cách. Trước trận đấu, chúng ta có thể nghỉ ngơi một hồi.” Hoắc Đức nhìn Nhan Tử Dạ lại chuẩn bị tái hiện thần công ngủ đứng, quyết định tìm một chỗ nghỉ ngơi, bằng không với trạng thái này chốc nữa làm sao có tinh thần thi đấu. Bất quá lần này vận may quả thực không tồi, không đụng phải Ngải Bố Lỗ. Bằng không ngay trận đầu đã đụng phải đối thủ cực mạnh thì không tốt lắm. “Các người cũng may đấy, bất quá tiếp theo chưa chắc lại may mắn đâu. Chúng ta đi.” A Phổ Lý quơ quơ mẫu thăm trong tay với Hoắc Đức, là số mười một. Sau đó dẫn nhóm học trò rời đi. “Các trò muốn ở lại đây xem trận đấu hay về phòng nghỉ?” Hoắc Đức hỏi nhóm An Nhĩ Tư. “Tôi cùng Tiểu Dạ về phòng nghỉ, các cậu xem trận đấu đi.” An Nhĩ Tư đỡ Nhan Tử Dạ, gật đầu với nhóm Áo Đức Kỳ rồi xoay người rời đi. Nhóm Áo Đức Kỳ xem các học viện khác thi đấu, tới trận của bọn họ thì mới tới phòng nghỉ gọi. Bên kia, một giống cái từ khi Nhan Tử Dạ xuống phi hành khí vẫn một mực quan sát khẽ nhíu mày. “Tân Địch, làm sao vậy?” Thú nhân tóc rám nắng ở bên cạnh nghi hoặc hỏi, theo ánh mắt giống cái nhìn qua, chỉ thấy thú nhân cấp D đang rất nổi danh kia: “Cậu biết người đó à?” “Không biết, chỉ là cảm thấy có chút quen thuộc, giống như đã từng gặp qua ở đâu đó.” Bắt đầu từ ánh mắt đầu tiên, Tân Địch liền có cảm giác phi thường quen thuộc, thế nhưng cậu có thể khẳng định mình chưa từng gặp qua người này. Kia cảm giác quen thuộc kia tới từ đâu? Thú nhân tóc rám nắng thấy ánh mắt Tân Địch vẫn đuổi theo bóng dáng Nhan Tử Dạ, sắc mặt có chút âm trầm. Chết tiệt, tên thú nhân phế vật cấp D kia có gì dễ nhìn, Tân Địch muốn nhìn cũng nên nhìn thú nhân có sức chiến đấu cường hãn như gã mới đúng. Gã mới là thú nhân xứng đôi nhất với Tân Địch. … Hoàn Chương 49.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]