Chương trước
Chương sau
*****
Nhan Tử Dạ sững sờ trừng to mắt, không dám tin nhìn An Nhĩ Tư: “Anh…”
Nhan Tử Dạ còn chưa kịp nói ra miệng, An Nhĩ Tư đã tiếp lời: “Tiểu Dạ muốn hỏi tôi làm sao biết được à? Rất đơn giản, là vì ngay từ ban đầu tôi đã chú ý tới Tiểu Dạ a. Ban ngày sở dĩ Tiểu Dạ mệt như vậy là vì ban đêm Tiểu Dạ thực chăm chỉ luyện tập. Cũng vì thế sức chiến đấu của Tiểu Dạ mới có thể tăng lên nhanh như vậy.”
Hai tay nhịn không được siết chặt, giờ phút này, Nhan Tử Dạ không bao giờ nghĩ An Nhĩ Tư là người thực ôn hòa nữa. Người này chẳng những không ôn hòa mà là loại người sâu xa khôn lường, nếu anh ta không muốn thì không ai có thể nhìn thấu được.
Không xong, bị lừa. Nhan Tử Dạ vừa định di chuyển thì phát hiện cư nhiên không thể động đậy, tình cảnh này vô cùng quen thuộc.
Cảnh sắc xung quanh chậm rãi biến hóa, nháy mắt Nhan Tử Dạ đã đứng trên thảm cỏ xanh mướt dưới vách núi. Cỏ xanh cao tới eo lay động theo gió phát ra tiếng ‘rì rào rì rào’, huỳnh quang thú có cái đầu tròn vo to cỡ nắm tay, hai cọng râu như con kiến, bốn chân màu đen, còn phía sau là cái đuôi mập phì phì có thể phát sáng.
Vật nhỏ đáng yêu không ngừng bay lượn xung quanh Nhan Tử Dạ, hệt như những vì sao lóng lánh. Cảnh sắc cực kỳ xinh đẹp, thế nhưng Nhan Tử Dạ lúc này không có tâm tình thưởng thức, hiện giờ cậu thậm chí còn có chút luống cuống.
Sao có thể, hệt như cơn ác mộng ngày đó, linh lực trong cơ thể không có chút động tĩnh, nửa khối yêu đan cũng thực tĩnh lặng, không chút đáp trả sự kêu gọi của cậu. Nhan Tử Dạ thử gọi Tiểu Hoa, thế nhưng cũng vô tác dụng.
Nhắm mắt lại, Nhan Tử Dạ dùng hết sức lực thúc dục nửa khối yêu đan trong cơ thể, mắt thấy đã sắp thành công thì toàn thân đột nhiên chấn động, động tác cũng bị đánh gãy.
“Thực lực của Tiểu Dạ quả nhiên tăng lên không ít, cũng may thực lực của tôi không kém. Tiểu Dạ, không cần giãy dụa, ở trong lĩnh vực tinh thần của tôi, không có sự cho phép của tôi, em không thể vận dụng dị năng.” An Nhĩ Tư vươn tay gạt đi lọn tóc trước trán Nhan Tử Dạ, lộ ra nụ cười tà mị vừa quen thuộc lại vừa xa lạ.
Lần này, Nhan Tử Dạ mà vẫn không hiểu thì quả thực quá khờ. Hóa ra những gì phát sinh trước đó đều là thật, chẳng qua cậu đã bị biểu hiện cao siêu của An Nhĩ Tư lừa.
“An Nhĩ Tư, vì sao anh phải làm vậy?” Nhan Tử Dạ nghiến răng nghiến lợi chất vấn. Vì sao phải lừa gạt, vì sao phải giấu diếm, vì sao ngay lúc cậu bắt đầu tin tưởng lại lộ ra thực lực cùng bộ mặt thật của mình?
An Nhĩ Tư không đáp, chỉ đưa tay ôm lấy thắt lưng Nhan Tử Dạ, xoay người đè cậu dưới thân. Bên dưới là mặt cỏ mềm mại, Nhan Tử Dạ thậm chí còn có thể ngửi thấy mùi cỏ xanh thơm mát.
“Vì sao tôi phải làm vậy? Bởi vì tôi coi trọng em, những lời này tôi từng nói rồi, chẳng lẽ Tiểu Dạ quên à?” Đưa tay gạt đi phần tóc mái trước trán Nhan Tử Dạ, trong mắt An Nhĩ Tư lóe lên một tia ngân quang, tròng mắt biến thành màu bạc.
Nhan Tử Dạ ngơ ngác nhìn đôi ngân mâu mê người của An Nhĩ Tư, trong đầu nhớ tới một hình ảnh khi đó.
‘Bởi vì tôi muốn, vô luận là bình dân hay quý tộc, chỉ cần tôi muốn, tôi sẽ kết giao bằng hữu với người đó. Mà em, Nhan Tử Dạ, chính là người tôi coi trọng.’
Hiện giờ hiểu ra, Nhan Tử Dạ chỉ hận thời gian không thể đảo ngược, An Nhĩ Tư cư nhiên coi trọng mình từ sớm như vậy?
“An Nhĩ Tư, anh điên rồi, tôi là thú nhân.” Tới lúc này rồi Nhan Tử Dạ cũng không giả ngây giả dại nữa, hiện giờ ở đồng không mông quạnh, cô thú quả yêu, thực nguy hiểm a!
“Tôi biết Tiểu Dạ là thú nhân, nhưng chỉ cần tôi thích, thú nhân thì sao chứ.” Giọng điệu An Nhĩ Tư tràn đầy bá đạo, gương mặt hoàn mỹ đến mức nhân thần phẫn nộ lại lộ ra nụ cười tà ác của ác ma, áp sát bên cổ Nhan Tử Dạ, hít một ngụm hương khí nhàn nhạt trên người cậu, An Nhĩ Tư lộ ra biểu bình hưởng thụ.
Nhan Tử Dạ hiện giờ rất giận, nghĩ lại mình là xà yêu ngàn năm, trước kia khi còn ở địa cầu không có ai cả gan trêu chọc. Hiện giờ sống lại ở nơi này, chẳng những thường xuyên bị thương đầy người, giờ còn bị người ta đè? Xà yêu không phát uy thì coi là sâu lông à?
Nhan Tử Dạ nhắm mắt tập trung tinh thần, nhanh chóng hấp thu linh khí trong không khí rồi chuyển hóa thành linh lực, trực tiếp rót vào đan điền, mạnh mẽ thúc giục yêu đan. Trói buộc trên người rốt cuộc bị cởi bỏ, hồng quang trong tay Nhan Tử Dạ chợt lóe ngưng tụ thành lưỡi dao áp sát bên cổ An Nhĩ Tư.
“Đừng nhúc nhích, bằng không đừng trách tôi run tay.” Cảm giác bị uy hiếp không dễ chịu chút nào, đặc biệt là bị một người đang mơ ước mình uy hiếp, Nhan Tử Dạ cũng không phải quả hồng mềm để mặc người ta bóp nắn.
An Nhĩ Tư tựa hồ không hề cảm giác được nguy hiểm, ngược lại bị động tác của Nhan Tử Dạ chọc cười: “Không hổ là người tôi xem trọng, thời điểm thế này cũng không quên tìm cơ hội phản kích. Tiểu Dạ, em có tư cách đứng bên cạnh tôi.” An Nhĩ Tư không thích kẻ yếu, thế nên anh vẫn luôn chán ghét giống cái, tuy Nhan Tử Dạ là thú nhân nhưng sức chiến đấu không tồi, tiềm lực tốt, quan trọng nhất là anh thích.
Dao để bên cổ nhưng An Nhĩ Tư vẫn như cũ không chút biến sắc, Nhan Tử Dạ có chút thưởng thức. Chẳng qua, nghĩ tới chính mình cư nhiên dẫn sói vào nhà, người mà mình xem là bạn tốt mỗi ngày đều mơ ước mình, Nhan Tử Dạ liền cảm thấy khó chịu. Hơn nữa An Nhĩ Tư đã biết rất nhiều bí mật, tuyệt đối không thể dễ dàng buông tha.
Trong yêu thuật có một loại có thể cắt bỏ trí nhớ của nhân loại, với tu vi hiện giờ Nhan Tử Dạ không thể nào thi triển. Nếu cưỡng chế sử dụng thì khẳng định phải nằm trên giường vài ngày. Nghĩ tới giải đấu ngày mai, lại thêm tình huống hiện giờ, bất quá cậu không quản được nhiều như vậy, chỉ có thể giải quyết chuyện này trước rồi nói sau.
“Tiểu Dạ, thời khắc quan trọng như vậy sao em có thể thất thần a? Phải trừng phạt nga.”
Âm thanh trêu ghẹo quen thuộc vang lên, một trận ngân quang phát ra từ cơ thể An Nhĩ Tư bao trùm lấy Nhan Tử Dạ. Tiếp theo đó, Nhan Tử Dạ phát hiện không chỉ linh lực trong cơ thể bị kềm chế, ngay cả linh khí trong không khí cũng không cảm thụ được.
An Nhĩ Tư cư nhiên ngăn cách cả linh khí, ánh mắt Nhan Tử Dạ tràn đầy khiếp sợ.
“Bây giờ Tiểu Dạ có thể ngoan ngoãn nghe tôi nói chuyện rồi.” An Nhĩ Tư nhấc người đối mặt với Nhan Tử Dạ, con ngươi bạc lóe sáng mê người.
“Mới đầu tôi chỉ đơn thuần cảm thấy em thú vị nên chú ý thôi. Sau đó tôi phát hiện em tựa hồ có rất nhiều bí mật, chúng làm tôi hiếu kì, chú ý cũng ngày càng nhiều, thẳng tới lần đó, tôi phát giác hóa ra em đối với tôi không đơn giản là một đối tượng thú vị. Tiểu Dạ, tôi hình như đã thích em.”
Đồng tử Nhan Tử Dạ phóng đại, con ngươi phản chiếu gương mặt tuấn mỹ vô song của An Nhĩ Tư. Nhịp tim tăng tốc, máu cũng chảy ngược, những lời của An Nhĩ Tư giống như một cây gậy gõ mạnh vào đầu, gõ tới mức đầu óc Nhan Tử Dạ có chút choáng váng.
“Tôi… không thích anh.” Nhan Tử Dạ lẩm bẩm.
“Thật à? Kia vì sao tim Tiểu Dạ đập nhanh như vậy?” An Nhĩ Tư đặt tay lên ngực trái Nhan Tử Dạ, âm thanh xung quanh tựa hồ biến mất, chỉ còn lại hai nhịp tim thình thịch vang dội.
‘Thình thịch thình thịch… thình thịch thình thịch…’
Hai nhịp tim tựa hồ chồng điệp lên nhau.
An Nhĩ Tư nắm tay Nhan Tử Dạ áp lên ngực mình: “Nghe thấy không? Tim tôi cũng đập thật nhanh.”
Nhan Tử Dạ có chút không biết làm sao, những hình ảnh ở chung với An Nhĩ Tư trong khoảng thời gian này nhất nhất hiện lên trước mắt. Một người thừa kế của đại gia tộc không chút để ý tới ánh mắt của người khác, cứ một mực vây quanh cậu. Anh biết rõ cậu thích cái gì ghét cái gì, còn vì cậu mà xuống bếp rửa rau nấu cơm. Ánh mắt anh vẫn luôn đặt trên người cậu, liếc nhìn một cái cũng biết cậu muốn cái gì. Hết thảy hết thảy Nhan Tử Dạ đều biết.
Trước đó chưa từng có ai đối đãi với cậu như vậy, chính vì An Nhĩ Tư chọn lựa phương pháp ôn nhu như vậy làm cậu chậm rãi quen thuộc với sự tồn tại của anh, Nhan Tử Dạ mới gỡ xuống phòng bị.
Mình có cảm tình với An Nhĩ Tư sao? Hẳn là có, chỉ là cậu không muốn thừa nhận mà thôi. Thế nhưng hiện giờ An Nhĩ Tư trực tiếp xé bỏ lớp màng nội tâm, bức bách cậu lộ ra chân tâm, bức bách cậu thừa nhận nội tâm của mình.
Đúng vậy, kỳ thực bản thân cậu có tình cảm với An Nhĩ Tư, chỉ hai tháng thôi, cậu cư nhiên bắt đầu quen thuộc với sự tồn tại của đối phương. Sở dĩ vừa nãy cậu tức giận như vậy là vì cậu cảm thấy mình bị người tín nhiệm lừa gạt, cậu không tiếp thu được chuyện An Nhĩ Tư lừa mình.
Vì thật sự để ý nên mới tức giận, An Nhĩ Tư là thú nhân đầu tiên cậu tin tưởng ở thế giới này.
“Tôi là thú nhân.” Nhan Tử Dạ lập lại lần nữa, nói với An Nhĩ Tư nhưng đồng dạng cũng là nói với chính mình.
An Nhĩ Tư vẫn bình tĩnh nói: “Tôi biết Tiểu Dạ là thú nhân, vậy thì sao chứ? Tiểu Dạ chỉ cần ngoan ngoãn ở cùng một chỗ với tôi là tốt rồi, những chuyện khác không cần lo lắng cũng không cần nghĩ tới.”
An Nhĩ Tư rất bá đạo, nhẹ nhàng vuốt ve gò má Nhan Tử Dạ, con ngươi bạc phủ kín một tầng bóng ma: “Tiểu Dạ, bây giờ cho em hai lựa chọn. Thứ nhất, em chủ động tiếp nhận tôi; thứ hai, bị ép buộc tiếp nhận, em chọn loại nào?”
Nhan Tử Dạ hung hăng cắn răng, khốn khiếp, này là hai lựa chọn à? Rõ ràng chỉ có một. Thật không ngờ người này có thể biến hóa, năng lực anh ta lộ ra bây giờ tuyệt đối không phải là ngụy cấp S. Rất có thể đã đạt tới cấp S, ngẫm lại bản thân lúc này đang bị kiềm chế chặt chẽ, nên theo hay bị ép phải theo đây?
Căn bản không thể chọn, Nhan Tử Dạ thực muốn làm bộ thà chết không chịu khuất nhục, thế nhưng…. không có vế sau….
Vừa định nói ra lời thì đã bị chặn lại trong cổ họng.
Đôi môi mềm mại lại có chút lạnh lẽo áp lên môi Nhan Tử Dạ mang theo bá đạo cùng chiếm dục mãnh liệt, ngựa quen đường cũ khai mở hàm răng, tiếp đó tiến công chiếm đóng thành trì.
Nhan Tử Dạ hoàn toàn ngây dại, không biết nên phản ứng thế nào. Không nhận được đáp lại, An Nhĩ Tư bất mãn, đầu lưỡi bắt đầu quấn lấy lưỡi Nhan Tử Dạ, dụ dỗ cậu cùng dây dưa. Kịch liệt chậm rãi biến thành ôn nhu triền miên, ánh mắt Nhan Tử Dạ dần dần phủ kín hồng quang, tiếp đó liền vô thức đáp lại An Nhĩ Tư.
Hai người say mê tới quên cả đất trời, huỳnh quang thú ở xung quanh tựa hồ bị bầu không khí kiều diễm này ảnh hưởng, bắt đầu vũ động vây quanh, ánh sáng cũng càng lúc càng lớn. Ánh trăng trên bầu trời cũng ngượng ngùng giấu mặt sau tầng mây, đêm vẫn còn thực dài.

Hoàn Chương 48.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.