Một bữa ăn, Phó Vân Hà phải dùng từ "chiến đấu" để hình dung. Từ uy hiếp tính mạng biến thành có chút cam tâm tình nguyện. Niên Sơ Đồng cũng vậy, làm ruộng kiếm tài nguyên biến thành bắt đầu hưởng thụ ruộng đồng. Lao động đơn giản, làm cho mọi người cảm thấy đều rất hạnh phúc. Một chậu lớn khoai tây gà, một chút cũng không còn lại, cho dù là một giọt canh cũng không còn. Bởi vì nước canh đều được Niên Sơ Đồng dùng để ngâm cơm, cơm càng không cần phải nói, một hạt cũng không lãng phí. Phó Vân Hà ở một bên vẫn luôn nhìn, hâm mộ nhìn cái bụng bằng phẳng của Niên Sơ Đồng. Đồ ăn đi đâu hết rồi? Nhiều như vậy, cô ấy ăn một chút cũng không tốn sức. Ngõa Lịch cũng hoài nghi, kim loại của hắn còn phải nằm trong bụng để phân loại đến những nơi cần dùng. "Cô Niên Sơ Đồng, chẳng lẽ bạn là hậu duệ của Thôn Phệ Thú? Dạ dày của bạn được kết nối với hư không vô tận?" Niên Sơ Đồng buông bát đũa xuống, nhìn Ngõa Lịch đang nhìn mình chằm chằm từ trên xuống dưới, ăn no uống đủ cô quyết định không so đo với nó nữa. Đều là ghen ghét khiến cho người ta bị vặn vẹo. "Hai người đi rửa bát đi." Niên Sơ Đồng chắp tay sau lưng, bước chân hiên ngang rời đi.
Cô cũng no lắm chứ bộ. Ngõa Lịch nhấc chân muốn đuổi kịp Niên Sơ Đồng, lại bị Phó Vân Hà túm lấy. "Ngõa Lịch, hai cái. Lẽ nào mày không biết đếm sao?" Ngõa Lịch thật sự rất yếu ớt, thể trạng lớn như vậy, lại bị con ma ốm Phó Vân Hà túm lấy, đi thế nào cũng không đi được. "Ngõa Lịch không thích rửa bát, nó quá bẩn, cảm giác nhờn, Ngõa Lịch không thích." "Vậy mày tự mình đi tìm Niên Sơ Đồng nói đi!" Phó Vân Hà buông tay Ngõa Lịch ra, lấy lui làm tiến đi vào phòng bếp, bắt đầu thu dọn bát đũa. Chẳng lẽ anh thích chắc? Nhưng vì cái gì, vì cơm ăn chứ gì nữa. Bây giờ anh có thể đi rửa bát. Ngõa Lịch ở phía sau, cọ xát tại chỗ một chút, rồi vẫn nhận mệnh đi tới, hỗ trợ. Ngõa Lịch sợ cô Niên Sơ Đồng. Sau khi hai người thu dọn bát đũa xong, Ngõa Lịch ngồi xổm bên dòng suối rửa tay bảy tám lần, mới tính xong việc. Lúc này Niên Sơ Đồng đứng dậy, đi dạo cho tiêu thực, cũng đi về phía thượng nguồn của dòng suối. Hôm nay cùng đại điểu đánh nhau, lại làm một bữa cơm, trên người có chút dính dính, cô muốn đi tẩy rửa một chút, tuy nói có trừ bụi chú, nhưng vẫn nên dùng nước rửa thoải mái hơn một chút. Niên Sơ Đồng lặng yên không một tiếng động tự mình đi, Phó Vân Hà rửa chén xong, sau khi đi ra liền không nhìn thấy người đâu nữa. Anh đứng ở cửa, cảm thấy không có gì mới trở về nhà gỗ.
Tiếp tục kiếm tiền. Cuộc sống không chỉ dừng lại ở đó, phải kiếm tiền không ngừng. Niên Sơ Đồng bên kia sau khi đến thượng nguồn, tìm được một nơi non xanh nước biếc, có đá có cây. Cô cởi áo, cởi dây, cả người màu đen nhánh, tiến vào trong nước, tạo thành sự tương phản khá rõ rệt. "Màu da này, quả thật rất cay mắt." Cô đã ở trúc cơ, tùy thời có thể thay đổi trạng thái da cơ thể. Chỉ là, Niên Sơ Đồng còn muốn chờ thêm một chút, hiện tại cô nói lợi hại, cũng không phải đặc biệt lợi hại. Cô cũng không biết, Niên gia sẽ nhớ tới hai người là cô với Phó Vân Hà hay không, với thực lực hiện tại, muốn bảo vệ Phó Vân Hà bộ dạng xinh đẹp kia, đều có khó khăn, nếu lại thêm chính mình nữa, sợ là càng khó khăn hơn. Dù sao trong trí nhớ mà cô kế thừa, niên gia làm nhiều nhất, chính là thông gia. Phó Vân Hà dung mạo như vậy, Niên gia có thể buông tha hắn, ở giữa này, nhất định là đã xảy ra chuyện gì đó. Nhưng một gia tộc "bạc tình bạc nghĩa" như vậy, cô có thể tin cái gì đây? Cô tạm thời không để ý tới màu da của mình, sau khi tắm xong, thay một thân quần áo mới, nghĩ đến kế hoạch trồng trọt của mình, tính toán một chút, có nên tuyển thêm người hay không? Dựa vào một mình cô, thì không thực tế. Thu thập xong Niên Sơ Đồng, muốn trở về tìm Phó Vân Hà hỏi một chút, hắn đối với tinh tế, hết thảy đều hiểu rất rõ. (Chương này kết thúc)
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]