Có mùi thịt nồng nặc, khoai tây ngấm nước dùng, ăn kèm với một miếng cơm trắng ngọt ngào, thơm ngon.
Niên Sơ Đồng sau vài thập niên mới được ăn "cơm" đúng chữ "cơm", ngay lúc này, tinh thần đã được thỏa mãn, vị giác đã được cứu.
Ngon quá!
Chỉ một từ thôi!
Ngon!
Niên Sơ Đồng không khỏi nhớ tới văn hóa năm ngàn năm mà Đao Đao đã cho cô thấy, trong đó tựa hồ có quá nhiều đồ ăn ngon.
Tại thời điểm này, cô quyết định, cô sẽ ăn nó một lần nữa!
Tốc độ trên tay Niên Sơ Đồng tuyệt đối không chậm, cơm trong chén rất nhanh đã ăn xong một chén, cô đứng lên, lại múc thêm một chén.
"Tiểu Hà? Anh ăn thêm không? Không phải chứ? Anh đang khóc cái gì vậy? "
"Hả? Tôi có khóc à?" Phó Vân Hà một tay sờ sờ mắt, ừm, có chút ướt, nhưng hắn quả thật không khóc.
"Ha ha ha…. Không phải nước mắt, mà là mồ hôi chảy xuống thôi."
Trước khi ăn cơm, để cải thiện thể chất, hắn đều ăn một chậu lớn khoai tây chiên, hiện tại hắn, ừm, mỗi một ngụm, đều có thể khiến, đai lưng của hắn chống đỡ không nổi.
Lúc trước ăn khoai tây chiên đã cảm thấy ngon nhất nhất rồi, hiện tại hắn lại có cảm giác rất hối hận.
Bởi vì anh không thể ăn được nữa! Bát cơm vừa rồi, quả thực là đã cố hết sức rồi.
Tinh thần lực đang kêu gào, muốn ăn thêm. Nhưng dạ dày khó chịu cũng đang kêu gào, không thể ăn được nữa, sắp muốn nổ rồi!
Thắt lưng cũng không chịu được nữa!
" À, là đổ mồ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tinh-te-lam-ruong-nam-chu-om-yeu-dua-vao-tien-gian-nan-cau-sinh/931467/chuong-57.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.