Niên Sơ Đồng, trở về nhà gỗ với Ngõa Lịch yếu đuối.
Còn chưa qua sông, đã nhìn thấy Phó Vân Hà nằm dài trên ghế, nhìn không thấy một chút bộ dáng hô hấp phập phồng nào.
"Chết rồi?"
Niên Sơ Đồng "ba" một cái, ném sợi dây thừng trong tay xuống, Ngõa Lịch ở phía sau không ngồi vững, "Phốc Thông" ngã dập đầu một tiếng.
Ủy khuất ngồi dậy, liền nhìn thấy Niên Sơ Đồng chạy như bay qua sông, còn hắn, còn đang có thời gian nghiên cứu dáng người cường tráng của Niên Sơ Đồng.
"Chân ngắn, vì sao chạy nhanh như vậy? Không khoa học, chẳng lẽ là quá đủ năng lượng?”
Niên Sơ Đồng nghe thấy, nhưng không có thời gian để ý tới Ngõa Lịch, cô đi đến bên cạnh Phó Vân Hà, một tay nắm lấy cánh tay hắn kiểm tra.
"Chưa chết." Thanh âm vô lực, làm cho động tác của Niên Sơ Đồng có chút đình trệ.
Tay kia của cô đặt lên mạch của Phó Vân Hà, dừng lại một lát nói: "Cũng may, anh không sao.”
Phó Vân Hà chỉ xoay mắt nhìn thoáng qua Niên Sơ Đồng, thật làm khó cô rồi, nói một câu quan tâm, mà nói thẳng thắn tới như vậy, lại không hề có chút tình cảm nào.
"Tôi đói bụng." Phó Vân Hà chủ yếu là đói không có sức lực, hắn không muốn đi uống dung dịch dinh dưỡng kia nữa.
Đương nhiên, nếu Niên Sơ Đồng không trở về, hắn vẫn phải uống.
Niên Sơ Đồng thu tay lại, nhìn phó Vân Hà đang nằm, lại nhìn Ngõa Lịch vẫn còn ngồi bên kia sông.
Hai con ma ốm này.
Tất cả mình đều đụng phải rồi.
Đầu tiên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tinh-te-lam-ruong-nam-chu-om-yeu-dua-vao-tien-gian-nan-cau-sinh/931436/chuong-26.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.