[ Thời gian tưởng niệm đã qua, hãy để Tư lệnh Vân trong trái tim của chúng ta ...]
Với dòng chữ trên màn hình, Niên Sơ Đồng cũng mở mắt ra, nhưng ánh mắt có chút đờ đẫn.
Xong chưa vậy?
Cô nhìn những người khác đã ngồi xuống, cô cũng chỉ đơn giản là ngồi xuống rồi tiếp tục ngủ.
Phó Vân Hà có thể nhìn thấy rõ ràng người phụ nữ này đã thực sự ngủ say, anh cảm thấy cơ thể mình khó thở hơn, nhưng anh vẫn không phát ra tiếng động.
Không có sức, cũng không dám nói.
Anh không nghĩ đến việc sẽ liên lạc với những người bạn tâm giao khác của mình, nếu anh làm vậy thì sao? Sẽ phải sống dưới sự bảo vệ của người khác, chưa kể, đến bây giờ còn chưa rõ là ai đã âm mưu chống lại anh.
Con thuyền tiếp tục lái, khoảng mười bốn giờ sau, Niên Sơ Đồng đã đến đích.
Cô mở mắt ra, vươn vai, đứng dậy rồi chuẩn bị xuống phi thuyền để rời đi.
“Khụ ... Còn tôi ...”
Niên Sơ Đồng dừng bước rồi quay lại một cách miễn cưỡng, cô nắm lấy cổ áo Phó Vân Hà rồi kéo anh ta cùng đi.
Phó Vân Hà, người được coi như một cây lau nhà, trong lòng cũng không có lo lắng gì, anh có thể đi tới bất cứ nơi nào nếu họ muốn, miễn là không để anh tự đi là được.
Không thể di chuyển, thật sự rất khó chịu.
Chỉ trong bảy giờ, anh không còn là người nghiến răng nghiến lợi nhất quyết không chịu gục ngã nữa.
Sau khi cả hai xuống tinh hạm, họ thuê một chiếc máy bay
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tinh-te-lam-ruong-nam-chu-om-yeu-dua-vao-tien-gian-nan-cau-sinh/242216/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.