Chương trước
Chương sau
Edit: Cháo quẩy
Beta: Bổn cung muốn cắt JJ của ngươi
Buổi chiều bọn nhỏ ngủ dậy rồi, chuyện đầu tiên chính là hoạt động gân cốt, mài móng mài vuốt, mài răng nghiến lợi, sói tru sói hú, đến khi hoạt động đủ rồi lại cùng nhau ăn vặt lấp bụng, thì thấy ba nhóc quỷ nghịch ngợm bám tường nhìn sang lớp sư tử hổ báo bên cạnh.
Sở Du Nhiên đứng ở cửa nhìn bọn nó, xem bọn nhóc định làm gì. Sau chuyện Dillow dẫn dụ lớp sư tử hổ báo tham gia vào vụ đánh nhau tập thể lần trước, Sở Du Nhiên cảm thấy áp chế giai đoạn đầu đã đạt được hiệu quả, tối thiểu bọn nhỏ đã biết, chủ động khiêu chiến là không đúng, bây giờ tam quan cơ bản đã dựng lên, nếu như áp chế thiên tính ấu tể quá mức sẽ khiến bọn chúng trở nên sợ đầu sợ đuôi. Wales nói rất đúng, không có ấu tể nào không đánh nhau, cậu không thể ngăn bọn nhỏ dùng phương pháp của chúng để tìm tòi nhận thức thế giới cả.
Cho nên, Sở Du Nhiên quyết định yên lặng theo dõi kì biến, quan sát bọn nhỏ.
Ba thằng nhỏ vây chung một chỗ đối mắt nhìn nhau, Sở Du Nhiên nhíu nhíu mày, liền thấy Archer phun một bãi nước tiểu ngay giữa cửa…
Nước tiểu chảy hết sang bên kia…
Sở Du Nhiên: “…”
Đám sư tử hổ báo sát vách nghe thấy mùi vị, đều trợn mắt nhìn bọn nó, nước tiểu là phương pháp ký hiệu chiếm cứ địa bàn nguyên thủy nhất, ba đứa Dillow không thể nghi ngờ là đang dùng phương pháp này nói: Đồ vô dụng! Gia coi trọng địa bàn của các ngươi! Có gan thì ra chiến, không thì cút! Muahahahaha…
Nhóm sư tử hổ báo nhịn không nổi nữa rồi!
Dillow thấy đối phương lườm bọn nó, cao quý rầm rì một tiếng, nhảy lên đầu tường, chiếm cứ địa hình có lợi từ trên cao nhìn xuống bọn chúng. Archer nhe răng trợn mắt giả mặt quỷ với một giống cái sư hổ* sát vách, Caly thì đạp đất vào sân nhà người ta, đặc biệt muốn ăn đòn!
*dời ơi, lại một lỗi nhầm nhọt nữa =-= Là Sư Hổ (sư tử lai hổ) vậy mà mấy lần trước cứ tưởng đang nói đến một nhóm gồm sư tử, hổ và báo
Sau đó, Sở Du Nhiên liền thấy đám sư hổ nhỏ không chịu nổi nữa mà vọt lên!
Ba thằng nhỏ vừa thấy có thể đánh nhau, mắt sáng hết lên, Dillow từ trên tường nhảy xuống đập ngã một con, ngay sau đó sư hổ đó liền bị Archer cắn chặt đuôi quăng đi. Dillow đánh nhau với ấu tể đặc biệt có chừng mực, không cần dị năng, chỉ rèn luyện tốc độ phản ứng của tứ chi, cho dù như vậy khí lực của nhóc vẫn hơn hẳn ấu tể khác, động tác nhanh nhẹn, móng vuốt nhỏ quét vụt vụt căn bản không dừng được.
Đánh được chừng 2 phút, mắt thấy thầy Claude sắp xông ra, Miller vẫn luôn lén lút trốn sau cây kêu lên giòn giã: “Đừng đánh nữa, thầy giáo đến kìa!”
Dillow nghe thấy tiếng gọi, một cước đạp lui ba con sư hổ bên người ra, vội vàng mang theo anh em rút lui.
Sở Du Nhiên lui về phía sau một bước, giấu mình sau cửa yên lặng nhìn, Hal thấy biểu tình cười nhạt trên mặt cậu, không biết vì sao, cả người run lên.
Thầy Claude mặt tối sầm gọi đám nhãi con lớp mình về, hạ thấp giọng mắng: “Đám ngu ngốc này! Nhiều đứa thế này còn đánh không lại ba thằng nhãi kia! Xấu hổ chết người!”
Nhóm sư hổ biểu thị không phục, quyết định lần sau chủ động xuất kích, nhất định phải đánh bọn nhãi thối lông đen, lông đỏ, lông trắng kia một trận!
Bên này Sở Du Nhiên nhìn ba tên nhóc bại hoại sau khi hoạt động tinh thần phấn chấn chạy tới muốn sờ sờ vuốt vuốt, kết quả bởi vì vấn đề trước đó của bọn nhỏ nên lại đánh nhau, Sở Du Nhiên dứt khoát ngồi trong sân xem bọn nhỏ nháo loạn. Panda vụng về chạy đến, ngồi xổm bên chân cậu phơi nắng gặm gậy trúc, thuận tiện nhìn bọn nó đánh nhau.
Sở Du Nhiên xoa đầu đứa nhỏ, lần thứ hai lên mạng kiểm tra tình hình, buổi trưa tất cả con dân Đế quốc đều đang chờ Công tước Zarro trả lời, không nghĩ tới bây giờ trên mạng đều là những lời phúng viếng thương tiếc, trận náo nhiệt 7 tiếng vừa rồi im bặt, bởi vì phủ Công tước đột nhiên đưa ra tin tức: Tam thiếu gia Luke chết rồi!
Sở Du Nhiên cũng giống mọi người, rất buồn bực: Sao lại chết rồi?!
Sau khi tan học Sở Du Nhiên thấy Wales thì đưa ra nghi vấn này, cái chết của Luke quá kì quặc, cho dù Công tước Zarro sợ chiến, cũng không thể sợ đến rải ra tin nói dối vô căn cứ này được. Vì thỏa mãn “tâm tư bát quái” ít có được của người yêu, là một Quốc vương Bệ hạ vô cùng sủng ái giống cái nhà mình lập tức phái người đi thăm dò nguyên nhân.
Sau một tiếng, thời điểm nguyên nhân vụ việc được đặt tại trước mặt Sở Du Nhiên, cậu cười nhạo một tiếng, ngón tay thon dài bởi vì quá dùng sức nắm cốc nước mà ngay cả khớp xương trắng cũng lộ ra, ánh mắt cậu mịt mờ khôn kể, lần đầu tiên trên khuôn mặt tinh xảo lộ ra vẻ phẫn hận như vậy, “Thuê giết người hại huynh đệ của mình, còn giá họa cho cha đẻ? Tên Hawke này, thật là đồ đáng chết!”
Sở Du Nhiên luôn dịu dàng ôn nhuận đột nhiên lộ ra vẻ mặt này, Wales vốn đứng bên cửa sổ nhìn tinh hà bên ngoài ánh mắt chợt lóe lên, đè xuống tâm lý khiếp sợ đi tới cúi người giữ lấy vai Sở Du Nhiên, phát hiện cậu tức giận đến run rẩy cả người, vội vàng ngồi xổm xuống nâng mặt Sở Du Nhiên lên, nghi hoặc nhìn cậu.
Nhìn người đàn ông đứng ở đỉnh Đế quốc ngồi xổm xuống trước mặt mình, Sở Du Nhiên lăng lăng nhìn ánh mắt của đối phương, trong tròng mắt vàng kim ánh lên vẻ đau lòng cùng lo lắng, như búa tạ đánh mạnh lên khối băng trong lòng cậu, khiến nó lập tức vỡ vụn!
Sở Du Nhiên đặt cốc nước xuống, đưa tay sờ khuôn mặt tuấn tú của Wales, đột nhiên cảm thấy bản thân có chút lập dị, cũng không nhịn được nữa, ôm chặt lấy cổ đối phương, chôn đầu trong cổ y, nói xin lỗi: “Xin lỗi, em quá xung động rồi.” Chuyện này quá mức giống chuyện từng xảy ra với cậu, khiến cậu có chút khó chịu.
Wales nhẹ nhàng sờ đầu Sở Du Nhiên, dịu dàng hỏi cậu: “Em nhớ đến chuyện lúc trước?”
Sở Du Nhiên sửng sốt một chút, sau đó mới hiểu được Wales nói nhớ đến chuyện lúc trước là ý gì, cậu cũng biết đại khái, nguyên chủ trước kia ở trong nhà cũng không quá tốt. Trước kia bị đuổi giết, sức mạnh tinh thần của cậu ta gần như bị phá hủy, có cơ hội ra tay với nguyên chủ như vậy, chỉ có kẻ gọi là người nhà mà thôi.
Sống hai kiếp, đều bị thứ gọi là người nhà này hại thảm như vậy. Sở Du Nhiên chỉ muốn cười, huyết thống tình thân mỏng như giấy, đâm một cái liền rách.
Cảm giác được một bàn tay ấm áp đang vỗ về lưng mình, dường như an ủi như vậy có thể xua tan nỗi bất an của cậu, Sở Du Nhiên nở nụ cười, vành mắt có chút ửng hồng, cậu ôm chặt lấy Wales, thấp giọng nói: “Thật may, em gặp được mọi người.”
Sở Hồng Vũ vào lúc cậu bất lực nhất cho cậu một mái nhà, luôn che chở cậu lớn lên, khảm trong lòng mà thương. Wales thực hiện chức trách bạn lữ, nâng niu cậu trong lòng bàn tay. Đám Dillow là thuốc chữa ngọt ngào của cậu, mỗi đứa đều vô cùng dễ thương ấm áp.
Wales híp mắt một cái, đứng dậy ôm lấy Sở Du Nhiên, sau khi ngồi xuống lồng ngực ôm chặt lấy thân thể gầy yếu, đè xuống sát ý trong mắt, xem ra nợ cũ năm xưa, nên tra rõ một lần.
Sau mấy phút im lặng, tâm tình Sở Du Nhiên dịu xuống một chút, cảm thấy bản thân có chút buồn cười, những thứ kia là chuyện kiếp trước, còn tính toán gì nữa? Chỉ cần bên cạnh có bọn họ, cậu liền nắm giữ toàn thế giới.
Wales thấy cậu không nổi giận nữa, lúc này mới cọ cọ lỗ tai Sở Du Nhiên, trầm giọng nói: “Ta phái người đưa phần tài liệu này cho Công tước Zarro, chuyện quý phủ nhà họ thì để họ tự giải quyết, không cho phép em nghĩ ngợi nữa.”
Sở Du Nhiên gật đầu, “Không nghĩ nữa.”
“Ta dẫn em đi ngắm sao.”
“Hả?”
“Đứng trên mái nhà Hoàng cung, có thể nhìn thấy trời sao đẹp nhất Đế tinh!”
Vì vậy, Sở Du Nhiên bị quẹo vào gian phòng ngủ lớn nhất Hoàng cung, một đêm không về.
Sáng ngày hôm sau, Sở Du Nhiên nhìn hoa văn phức tạp trên trần nhà, cảm thấy trước mắt thổi qua một hàng chữ: Ta là ai? Ta ở đâu? Sao ta lại ở đây? Sao lại phát triển thành thế này rồi…
Wales hình người nằm nghiêng, một tay chống đầu, mỉm cười nhìn dáng vẻ ngốc nghếch của Sở Du Nhiên.
Sở Du Nhiên quanh năm ngủ một mình máy móc quay đầu qua, nhìn chằm chằm gương mặt đẹp trai của người này, lông mày anh tuấn, mắt thâm thúy, sống mũi cao, chiếc cằm hoàn mỹ… Xuống chút nữa, áo ngủ nửa mở rộng, lồng ngực gợi cảm căng mịn, Sở Du Nhiên cảm thấy bản thân có chút mê muội, mới sáng sớm đã sắc dụ thế này có ổn không ta?
Wales chọc chọc chóp mũi cậu, trêu chọc hỏi: “Nhìn đến ngốc rồi?”
Sở Du Nhiên gật đầu, nghiêm mặt nói: “Anh dụ dỗ em!”
Wales cười vuốt ve khuôn mặt Sở Du Nhiên, nghiêm túc đề nghị: “Chúng ta cử hành hôn lễ đi, sau đó mỗi ngày đều có thể cho em nhìn.”
Sở Du Nhiên nhíu mày lại, nếu như Wales là người bình thường, cậu có thể sẽ không do dự, nhưng trọng trách một Quốc gia quá nặng, cậu không gánh vác được.
Không có được đáp án mình muốn, Wales thở dài, ôm chặt người trong ngực, ôn hòa nói: “Mấy ngày tới ta phải đi một chuyến đến chiến khu, cho em thời gian suy nghĩ thật kĩ, ta sẽ không miễn cưỡng em.”
Sở Du Nhiên nắm lấy bàn tay đang đặt trên bả vai mình, đột nhiên cảm thấy sau lưng lành lạnh, người trước mắt muốn làm lễ cưới gấp gáp như vậy, thật sự không có ý gì khác sao? Dù sao cũng đã nói rõ chưa kết hôn sẽ không chạm vào cậu rồi, nghĩ đến tối qua đối phương cố gắng kiềm chế bản thân, trên khuôn mặt tinh xảo của Sở Du Nhiên nhiễm một tầng đỏ ửng, nói chuyện có chút hụt hơi, “Em, em sẽ suy nghĩ thật kỹ.”
Wales đưa Sở Du Nhiên về, đồng thời chuyện ở lại qua đêm đó cũng không phải bí mật gì, tuy rằng tất cả mọi người đều ăn ý không đề cập tới chuyện này, thế nhưng mọi người cũng đều hiểu, vị này chính là Vương hậu tương lai khiến Bệ hạ mỗi tối đều phải nhảy cửa sổ. Thấy hành vi cử chỉ của cậu tao nhã ôn nhuận, nụ cười ấm lòng sâu sắc, không hề có ý xem thường với hạ nhân, tất cả mọi người nhộn nhịp thở ra một hơi, thầm than không hổ là người được Bệ hạ coi trọng, xem ra người được gọi là mỹ nhân đệ nhất Đế tinh cũng không phải chỉ là vẻ ngoài không thôi.
Đặc biệt nhìn thấy Dillow luôn không thích thân cận với người khác vậy mà lại yêu thích dán lấy Sở Du Nhiên, thậm chí có lúc còn chủ động chăm sóc Sở Du Nhiên, khiến mọi người vô cùng kinh ngạc, lần đầu tiên thấy tiểu Điện hạ yêu thích một người đến vậy, cảm giác của ấu tể rất nhạy cảm, nếu như không thật tâm đối xử với nhóc, tiểu Điện hạ chắc chắn sẽ không có biểu hiện như vậy.
Mà thái độ Sở Du Nhiên đối xử với Wales, cũng không sùng bái, ái mộ vv.. đè thấp thân phận bản thân như các giống cái khác, cậu biểu hiện vô cùng hào phòng, cảm thấy Wales không tốt chỗ nào, cậu còn có thể vô cùng bình tĩnh mà đề xuất ra, thậm chí khiến Wales ăn đồ mình không thích, không cho kén ăn.
Vì vậy hình tượng của Sở Du Nhiên ở trong lòng mọi người được nâng cao một đoạn dài: Người có thể trị được Bệ hạ tuyệt đối là Chiến Thần của Tinh hệ này!
Mỹ nhân đệ nhất Đế tinh * Chiến Thần Đế quốc * Vương hậu Sở Du Nhiên ( ▽.) login!
Miễn cưỡng ăn chút gì đó, Sở Du Nhiên nhìn đồng hồ, nghiêm túc nói phải đi rồi!
“Thời gian còn sớm, không cần phải gấp.” Wales thoạt nhìn cũng không có ý đưa cậu đi, đêm qua y đã phái người mang đồng phục của Sở Du Nhiên tới, căn bản không cần thiết phải đi sớm như vậy.
Sở Du Nhiên có chút nóng nảy, “Em muốn tới trường trước khi bọn nhỏ đến, không muốn bị thấy đi cùng với anh.” Bị người khác nhìn thấy cậu đi xuống từ phi hành khí của Wales, đây không phải là nói cho người khác biết tối qua cậu ở cùng ai sao?
Wales mất mát chậc một tiếng, đi tới bên người Sở Du Nhiên, nhìn cậu nhíu lông mày, trong mắt có chút thần sắc bi thương, “Em yêu, em đây là không muốn phụ trách sao?”
“A?” Sở Du Nhiên không rõ, hai người chỉ đơn thuần ngủ một giấc, tối qua cậu có làm gì đâu, phụ cái gì chứ?
“Ngủ giường của ta, ăn cơm của ta rồi, còn muốn ghét bỏ ta.” Wales chọt trán Sở Du Nhiên, giống như con mèo lớn vươn móng nghịch đồ chơi yêu thích của mình, chọc từng cái một, động tác mềm nhẹ, nhưng lại không có ý dừng lại.
Sở Du Nhiên bị câu nói này dọa nổi da gà, nắm lấy móng vuốt trên trán, mỉm cười nói: “Đừng nghịch, anh biết ý em không phải vậy.” Thấy Wales vẫn dùng ánh mắt đó nhìn mình, Sở Du Nhiên nghiêm túc suy nghĩ một chút, bất đắc dĩ nói: “Hình như, quả thật có chút tra…”
Wales nhíu nhíu mày, còn chưa kịp cười, liền nghe Sở Du Nhiên chuyển đề tài, thái độ kiên quyết nói: “Chẳng qua, em vẫn muốn đi sớm.”
Người khác bởi vì thân phận của y mà gào khóc quấn lấy, Sở Du Nhiên nhưng lại tránh không kịp, hận không thể đẩy y đi xa được bao nhiêu thì xa, Wales bất đắc dĩ xách Dillow lên phi hành khí, không muốn làm khó Sở Du Nhiên, nhưng sắc mặt có chút không tốt.
Một đường không lời, Sở Du Nhiên đột nhiên cảm thấy bản thân thật sự có chút quá phận, đoạn tình cảm này là bởi vì cậu không muốn gây phiền toái nên mới muốn giấu đi không công bố ra bên ngoài, rõ ràng có hôn ước với nhau, cậu lại làm người đàn ông tác tuyệt này vì cậu mà phát triển thành tình yêu ngầm.
Đến khi chuẩn bị xuống phi hành khí, Sở Du Nhiên nhìn gò má Wales, rốt cục mềm lòng, đưa tay ôm lấy khuôn mặt tuấn tú, bá đạo xoay lại đây, nụ hôn nhiệt tình╭(╯3╰)╮ này đột nhiên tới khiến Wales sửng sốt xuất thần, trong con ngươi rốt cục nhiễm ý cười, Wales nhếch miệng, khen ngợi vuốt tóc cậu bạn lữ, hỏi: “Sao vậy? Có phải suy nghĩ lung tung gì rồi không?”
Sở Du Nhiên cười đến híp cả mắt, nhắc nhở: “Buổi tối nhớ tới tìm em.” Nói xong nhanh đi đuổi theo Dillow đã chạy xa.
Wales nhìn ánh mắt khiếp sợ của thị vệ gác cửa, sờ sờ chỗ bị hôn, đáy mắt chợt lóe ý cười được như ý.
Sở Du Nhiên mang theo Dillow đẩy một chiếc xe nhỏ ra, lúc trở ra Wales đã đi rồi, nhìn Dillow hai ba lần nhảy lên xe đẩy, chiếm cứ chỗ cao nhất, Sở Du Nhiên cười sờ sờ cái đầu nhỏ của nhóc. Dillow quay đầu dùng đệm thịt đen đẩy tay cậu ra, ngửa mặt lên nhìn chằm chằm vào mắt Sở Du Nhiên.
Sở Du Nhiên bị nhìn có chút buồn bực, “Sao vậy Dillow? Trên người thầy lại có lông à?”
“Thầy, thầy muốn có ấu tể riêng của mình với chú sao?” Dillow ngoẹo cổ hỏi Sở Du Nhiên, nó có nghe quan hầu nói, thầy giáo ngu ngốc sẽ kết hôn với ông chú ngu xuẩn. Trong ý thức của nhóc, sau khi kết hôn sẽ có ấu tể riêng của mình, thầy giáo ngu ngốc và ông chú ngu xuẩn sẽ không yêu nó nữa.
Sở Du Nhiên hắc tuyến, “Không thể đâu.” Bọn họ chỉ đơn thuần ngủ một giấc thôi, cũng không làm gì quá đáng, trừ phi hôn môi có thể mang thai, bằng không cậu thật sự lấy đâu ra ấu tể. Nhìn biểu tình này của Dillow, Sở Du Nhiên cũng đại khái biết nhóc đang nghĩ cái gì, đau lòng ôm lấy tên nhóc nhạy cảm trước mắt, Sở Du Nhiên bảo đảm nói: “Dillow vĩnh viễn là đứa nhỏ chúng ta yêu nhất, nếu có một ngày có người nói với con thầy và chú con có ấu tể riêng của mình sẽ không thương con nữa, con nhớ nhất định phải mách thầy nhé, có được  không?”
Dillow hừ hừ, nằm nhoài trong ngực Sở Du Nhiên không có giãy dụa, “Các người có ấu tể   cũng chả sao, thầy và chú đều ngu xuẩn ‘hư’ thế, ấu tể khẳng định sẽ càng ngu!” Nói tới chỗ này Dillow đột nhiên cảm thấy mệt mỏi, nhóc không chỉ phải chăm sóc hai người lớn ngu xuẩn, còn phải chăm lo cho đám ngu xuẩn nhỏ, cả nhà chỉ có nó thông minh nhất, kẻ khác đều ngu xuẩn hết, quả thực cảm giác đứng chỗ cao lạnh lẽo vô cùng.
“Ngu xuẩn…” Sở Du Nhiên không biết nói gì, thằng nhóc này ngạo kiều còn chưa tính, sao lại còn phát triển độc miệng như thế này nữa? Cứ tiếp tục thế này lớn lên cưới được vợ sao? Đẩy ngã thằng nhỏ, Sở Du Nhiên xấu xa xoa vò mấy cái, mãi đến tận Dillow phải cong mông lên giả chết, lúc này mới buông nhóc ra.
Hai người náo loạn một trận, Sở Du Nhiên nghiêm túc nói: “Nếu như chúng ta có ấu tể, Dillow chính là anh trai, bọn nhỏ đều phải nghe lời con nói, con phải bảo vệ chúng, có được không?” Những đứa nhỏ nhạy cảm như Dillow, có nói bảo đảm nhiều hơn nữa cũng không bằng cho nhóc một phần trách nhiệm.
Quả nhiên, đồng tử Dillow co lại thành một cái khe, sau đó nhìn bụng Sở Du Nhiên một chút, nhanh chóng gật đầu. Nhóc có nghe nói, hai người ngủ cùng nhau sẽ có bảo bảo, thầy giáo ngu ngốc thường xuyên ngủ với ông chú ngu xuẩn… Thầy lại còn nói có ấu tể… Trước mắt Dillow điện hạ thổi qua một hàng ấu tể hình bóng lông, từng đứa từng đưa đều đồng nhất cùng màu với nhóc, đuổi theo sau nhóc gọi ‘ca ca’… Dillow điện hạ đột nhiên cảm thấy đầu óc có chút choáng váng, tâm tình lại kích động bling-bling, cả người như muốn bay lên, hô hấp đứt đoạn, đám em trai…
Đang lúc ảo tưởng, trong lòng Dillow chợt có cảm giác xấu, giống như đang có người ở bên nhòm ngó, còn là không có ý tốt, cảnh báo nguy hiểm! Bất đắc dĩ ngăn đám em trai lại phía sau không nghĩ nữa, Dillow trong nháy mắt tiến vào trạng thái chiến đấu.
Sở Du Nhiên vốn đang nhìn Dillow nằm lăn cười ngẩn ngơ, lúc đang buồn bực không biết đứa nhỏ này nghĩ cái gì mà biến thành cái dáng vẻ này, liền phát hiện Dillow đang nằm hạnh phúc đột nhiên đứng lên, dựng thẳng lỗ tai cảnh giác nhìn đằng sau một cái cây, duỗi cổ làm ra một tư thế công kích.
Sở Du Nhiên nhanh chóng nhìn sang, lại phát hiện không có gì, thậm chí ngay cả tinh thần lực cũng không cảm giác được chỗ đó có người, thủ vệ đứng một bên cũng không thấy có phát hiện gì.
“Dillow, làm sao vậy?”
Dillow nháy mắt một cái, cũng nghi hoặc vừa rồi cảm giác của mình sai sao, mới nãy còn cảm giác được có nguy hiểm mà, điều này khiến đứa nhỏ có chút kinh ngạc.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.