Chương trước
Chương sau
Edit: Cháo quẩy
Beta: Bổn cung muốn cắt JJ của ngươi
Nhìn khuôn mặt tươi cười của Sở Du Nhiên, Wales bỗng biến thành hình người, trực tiếp đẩy ngã người ta, bá đạo hôn lên.
Sở Du Nhiên nâng mặt Wales lên, trúc trắc hôn đáp lại đối phương, tim đập nhanh đến cơ hồ muốn nhảy ra khỏi ngực, nụ hôn qua đi, ngay cả lỗ tai cũng thẹn thùng đến biến thành màu hồng nhạt. Màu mắt Wales dần thẫm lại, hô hấp cũng trở nên hơi bất ổn, lần thứ hai cúi đầu, nhẹ nhàng cắn hầu kết của Sở Du Nhiên, cảm giác người dưới thân khẽ run rẩy, liền như vỗ về, dịu dàng liếm một cái, không nghĩ tới lại đổi được một tiếng rên khẽ của Sở Du Nhiên. Thành công tìm được vị trí nhạy cảm trên thân thể người yêu, Wales lần thứ hai ôm sát người trong ngực, vừa muốn tiếp tục, liền nghe thấy tiếng Dillow lanh lảnh truyền đến từ cửa: “Không được bắt nạt thầy!”
Bị cắt đứt Wales nhắm mắt lại, đè xuống tâm tình nóng nảy, phát thệ lần sau nhất định phải nhốt Dillow lại.
Sở Du Nhiên đỏ mặt đẩy Wales ra, kéo chăn che qua đầu, nếu như không phải Dillow ở đây, cậu thật khó mà nói tiếp chuyện gì sẽ xảy ra tiếp theo. Hình như đối với người trước mắt này, cậu căn bản không có bao nhiêu sức kháng cự.
Là tinh thần lực tiếp nhận đối phương, hay do chủ tâm cậu không từ chối? Sở Du Nhiên có chút hồ đồ.
Đợi Wales mặc quần áo vào, Sở Du Nhiên lật người trong chăn một lúc, đợi nét đỏ trên mặt rút đi, lúc này mới rời giường.
Cứu vớt thầy giáo thoát khỏi ma trảo của ông chú ngu xuẩn, Dillow điện hạ đã tự mình rửa mặt súc miệng xong xuôi, ngồi bên cạnh bàn thích ý vung vẩy đuôi chờ ăn cơm. Mới sáng sớm nhóc đã phải bảo vệ kẻ yếu, anh hùng chiến đấu quả cực khổ ╮(╯▽╰)╭ Quan hầu đã bưng một phần bữa sáng tinh xảo lên bàn ăn, lẳng lặng chờ một bên, không nói một lời. Dillow sờ sờ bụng, nhắm mắt lại cùng đợi. Là ấu tể ưu tú nhất Đế quốc, tuyệt đối sẽ không ăn vụng trước khi trưởng bối tới! Nhẫn nại, cũng là một loại tu hành! ▼_▼ Nửa ngày sau, khi Dillow đang nhấn bụng nhắm hai mắt, sau mười phút cực lực nhẫn nại, hai người Sở Du Nhiên mới xuống.
Sau khi thấy ông chú và thầy động thủ bắt đầu ăn, Dillow lúc này mới duỗi móng vuốt sờ soạng một cái chân thỏ cách mình gần nhất, miệng mở lớn bắt đầu gặm!
Nhóc con đặc biệt thấy hứng thú với ăn thịt, bởi vì đang là thời kì mấu chốt để tạo trụ cột, Dillow có bác sĩ chuyên môn dinh dưỡng riêng, bữa sáng đều được phối hợp tỉ mỉ, vừa thỏa mãn khẩu vị nhóc con, vừa thỏa mãn nhu cầu sinh trưởng của nó.
Sở Du Nhiên vui vẻ sờ sờ đầu thằng nhỏ, đối với biểu hiện kiên trì chờ đợi của nhóc đặc biệt vui mừng, Dillow thật sự là bé ngoan có giáo dưỡng, tuy rằng Wales luôn đùa nhóc, nhưng về mặt giáo dục vẫn rất đáng tin.
Ba người cứ như vậy ngồi cùng một chỗ, nghiễm nhiên có cảm giác là người một nhà, chỉ số hạnh phúc tràn đầy!
Bởi vì nhớ con trai, Hiệu trưởng Sở đi cả ngày lẫn đêm chạy về lần thứ hai thành thục leo cửa sổ, vừa mới ngồi trên bệ cửa sổ liền thấy tình cảnh bên trong. Mặt Hiệu trưởng Sở lúc này xị xuống, cảm thấy còn dài hơn cái đuôi lửa đỏ của mình.
“Khụ khụ!” Ho khan hai tiếng, Hiệu trưởng Sở cường thế tỏ rõ sự tồn tại của bản thân.
Sau khi nhìn thấy ông Sở Du Nhiên thốt lên một tiếng, “Sao cha trở về sớm vậy?”
Nghe chưa, còn chê ông về sớm gây vướng víu nữa chứ! Hiệu trưởng Sở hừ một tiếng, ra dáng ‘ba ba rất thất vọng về con’, vẻ mặt tức giận ‘con không còn là Sweetheart của ba ba nữa rồi’.
Sở Du Nhiên tằng hắng một cái, cũng cảm thấy mình nói sai, nhanh chóng kéo ghế, đi tới kéo người, “Sớm như vậy cha còn chưa ăn đúng không, nhanh ngồi xuống ăn đi, con đi lấy đường cho cha, chúng ta thêm hai thìa vào.”
Sở Hồng Vũ không quá tình nguyện, sau khi ngồi xuống ha ha hai tiếng, “Một thìa là đủ rồi, ăn nhiều đường không tốt cho thân thể.”
Sở Du Nhiên bất đắc dĩ, một bó tuổi rồi còn thù dai như vầy.
Wales đẩy phần tráng miệng trước mắt mình sang chỗ Sở Hồng Vũ, trầm giọng nói: “Biết thầy về sớm, nên đã bảo nhà bếp làm món bánh ngọt thầy thích nhất đây.”
Sở Hồng Vũ híp mắt, liên tục nhìn y, “Ngươi thật giống như đang nịnh bợ ta?”
Wales sắc mặt không đổi, trực tiếp che đi tất cả ngôn ngữ công kích cùng ánh mắt địch ý, tiếp tục ăn cơm.
Dillow đẩy nửa cái chân thỏ còn lại qua, má phồng lên đầy lưu luyến: “Xem mặt mũi của thịt, đừng tức giận thầy giáo mà.” Tuy không biết sao Đại ma vương lại tức giận, nói chung là nhóc có thể cảm giác được, thầy rất quan tâm đến Đại ma vương. Vì thầy, Dillow đại nhân bỏ qua thịt mình thích nhất, hi sinh cực lớn đó!
Sở Hồng Vũ chà chà vài tiếng, nhìn dáng dấp của Dillow, trong mắt tỏa ra vẻ hoài niệm, lại nhìn Wales bên người một chút, ông nhíu mày nói: “Ngươi khi còn bé giống nó như đúc.”
Sở Du Nhiên ⊙▽⊙ giống như đúc?
Dillow  (⊙o⊙) giống như đúc!
Wales lạnh mặt, nghiêm túc nói: “Các người ăn cơm đi, đừng có nghĩ nhiều!”
Sở Du Nhiên ^_^ “Đúng, ăn cơm! Cùng ăn nào!”
Wales nhìn Sở Du Nhiên cười híp mắt, ánh mắt rơi xuống bờ môi cậu, mâu sắc hơi lóe lên, Wales cúi đầu ăn cơm, không nói tiếng nào.
Sở Du Nhiên sửng sốt một chút, cũng cúi đầu không lên tiếng nữa, cứ cảm thấy ánh mắt của con mèo lớn kia có chút nguy hiểm…
Sở Hồng Vũ thấy học sinh của mình không tranh luận nữa, lúc này mới ngồi xuống ăn cơm đàng hoàng, vừa ăn vừa hỏi Sở Du Nhiên: “Ta mới đi có hai tháng, sao nhiều người tìm con gây phiền vậy? Cái đứa bùn nhão kia, ta chưa đuổi tới còn không tính, lần này ấy à, ba ba nhất định giúp con hả giận!”
Sở Du Nhiên vừa rắc đường cho ông vừa nói: “Will đã bắt Công tước phu nhân rồi, bây giờ còn đang trong ngục giam, tối qua hai người đã gặp mặt, nghe đâu Công tước Zarro chuẩn bị đem một phần mười gia tài nộp lên quốc khố để bày tỏ trung tâm, nhờ đó để bảo toàn phu nhân cùng gia tộc của mình, sau này sản nghiệp của gia tộc Zarro ở Đế tinh sẽ thu hẹp lại còn nửa. Con vốn định khởi tố Công tước phu nhân tội thương tổn ấu tể, nhờ đó để giết gà dọa khỉ, chỉ là thái độ này của đối phương, con thật sự không thể truy cứu tiếp nữa. Nếu làm quá mức sẽ dao động đến sự ràng buộc sống dựa vào nhau giữa các gia tộc và hoàng thất, cũng sẽ tổn hại đến danh tiếng của Will, cái được không đủ bù cho cái mất.”
Cho dù đã biết thân phận của Wales, Sở Du Nhiên vẫn có thói quen gọi y là Will*, không quan hệ thân phận, cái cậu để ý chính là con người này mà thôi.
*giờ mới để ý Will là gọi kiểu thân mật, trước đó toàn sửa thành Wales =v= Lỗi này kệ ha, thấy thì sửa lại không thì….thui
beta: thế thui tui hem sửa nữa ha =))
Sở Hồng Vũ kinh ngạc, “Là y nói cho con, hay là tự con phân tích ra? Con trai ngốc con ăn nhầm đồ hả?”
Mặt Sở Du Nhiên đỏ lên, “Đoạn trước là Will nói, đoạn sau là tự con phân tích, cha có thể đừng coi con như bị thiểu năng được hay không?”
Wales mỉm cười sờ sờ đầu Sở Du Nhiên, cả khuôn mặt đều là ý khen ngợi, y cũng không nghĩ tới, y không nghĩ tới ‘quả bóng lông’ vậy mà rất thông minh.
Hiệu trưởng Sở nhìn hai người tương hỗ lẫn nhau suýt chút nữa bị chọt mù mắt hừ lạnh một tiếng, cả người khó chịu!
Wales biết thầy mình đang tức cái gì, tâm tình vui vẻ cong khóe miệng, “Thật ra cũng không phải không có cách nào.”
Sở Du Nhiên ngước mắt, đột nhiên cảm thấy biểu tình này của Wales, có chút xấu xa…
“Một tiếng trước, ta đã thay thầy tuyên chiến với Công tước Zarro, đây là đại biểu cá nhân thầy, không liên quan gì đến quý tộc hay Hoàng thất cả.” Nói xong y có chút tiếc nuối nhìn Sở Du Nhiên, “Thật ra ta đã nghĩ sẽ tự mình làm.”
Sở Du Nhiên hít một ngụm khí lạnh, cảm thấy hô hấp có chút khó khăn, “Tuyệt đối không được! Anh điên à?”
Wales cụp mắt, sau hai lần bày tỏ bị cự tuyệt, đây là lần thứ ba y nhiệt tình thông báo (tỏ tình),vị hôn thê của y lại nói y điên rồi… Không phải giống cái đều thích giống đực chiến đấu vì mình sao?
Sở Hồng Vũ thì lại mỉm cười nhìn học sinh của mình, trên mặt viết mấy chữ to: Ta, thích, đó!
Ở Tinh hệ này, quyết đấu giữa giống đực là chuyện rất thần thánh, so với tinh thần võ sĩ đạo của Đảo quốc còn cao hơn, nó đại biểu tôn nghiêm giống đực cùng vinh dự của gia tộc.
Đế quốc có quy định văn bản rõ ràng: Đơn phương khiêu chiến nhất định phải có lý do chính đáng, sau khi đối phương tự nguyện nhận khiêu chiến mới có thể ở địa điểm đặc biệt bắt đầu chiến đấu, toàn bộ quá trình đều được tiết lộ, vì để thỏa mãn nhu cầu người quyết đấu, có thể truyền trực tiếp mạng lưới đối ngoại, nhưng không được tổn hại đến tính mạng đối phương.
Dị năng cùng tinh thần lực của Sở Hồng Vũ đều là cấp S, để trở thành Hiệu trưởng trường quân đội đệ nhất, trước nhất phải có vũ lực cường đại. Hơn nữa thú thân của ông còn được xưng là con trai của Thần điểu bất tử, vết thương trên người có thể tự khôi phục rất nhanh. Ngoài Wales ra, khắp Đế tinh không tìm ra được ai có thể chống lại ông cả.
Công tước Zarro nghênh chiến: Sẽ bị đánh gần chết, gia tộc mất hết mặt mũi, thành trò cười của Đế quốc!
Không nghênh chiến: Sẽ trở thành kẻ nhát gan, gia tộc mất hết thể diện, sỉ nhục Đế quốc!
Mặc kệ chiến hay không chiến, đều là tuyệt lộ!
Sở Du Nhiên lập tức lên mạng, liền thấy lí do Wales thay Sở Hồng Vũ thân thỉnh quyết đấu: Vợ và con trai mi bắt nạt con trai ta, ta muốn báo thù! Lý do này phi thường vô căn cứ, rất phù hợp phong cách Sở Hồng Vũ, thế nhưng lời nói này lại vô cùng không chính thức. Nhưng mà, bộ Công chứng vậy mà lại cho thông qua! Miểu* rồi!
*miểu này chắc trong ‘miểu sát’ aka. chết trong tích tắc
Sở Du Nhiên im lặng nhìn thao tác hộp đen của Wales, “Nếu anh tự mình đi, anh sẽ dùng lý do gì?”
Wales khẽ cười một tiếng, chăm chú nhìn đôi mắt của Sở Du Nhiên, ngừng một lát rồi nói: “Bạn lữ yêu dấu của ta bị oan ức, lý do này không đủ sao?”
Sở Du Nhiên hơi đỏ mặt, cúi đầu không dám nhìn đôi mắt đầy ý cười kia của Wales, luống cuống tay chân tiếp tục xem mạng, nhưng mà phản ứng của con dân Đế quốc càng làm cho cậu không thể nào tiếp thu được.
Ngắn ngủi một tiếng trên internet đã loạn thành một đống, hormone giống đực trên toàn bộ Đế tinh tăng mạnh, nhao nhao cổ vũ Sở Hồng Vũ: Thật đàn ông! Hán tử thuần thục! Hiệu trưởng đại nhân uy vũ hùng tráng! Công tước Zarro mau ứng chiến, là đàn ông không thể kinh sợ được!
Tất cả giống cái Đế tinh cũng dồn dập chuẩn bị kĩ vây xem tư thế oai hùng suất khí của Sở Hồng Vũ đại nhân: Dám bắt nạt con trai ta, đánh hắn!
Đột nhiên nhảy ra nhiều mẹ kế như vậy, Sở Du Nhiên cảm thấy trong lòng có chút bức bối.
Lại nhìn Wales sau khi nói xong lời tâm tình sắc mặt bình tĩnh, ưu nhã lau khóe miệng, Sở Du Nhiên sắc mặt phức tạp, tâm tư của cục than lớn này còn đen hơn cả lông của y.
Wales thấy Sở Du Nhiên chỉ lo nhìn mình chằm chằm mà không ăn cơm, nhíu mày hỏi: “Muốn ta đút em ăn không?”
Sở Du Nhiên tằng hắng một cái, nhanh chóng ăn cơm, có người già trẻ nhỏ, muốn ve vãn cũng phải chú ý một chút chứ!
Ngay lúc này, phó quan Crewe đi tới, sau khi hành lễ thì báo cáo: “Bệ hạ, Công tước Zarro cầu kiến.”
Wales hừ một tiếng, không chút nào để ý hỏi: “Một mình?”
“Đúng, vì chuyện của Công tước phu nhân.” Crewe đưa cho Wales một phần báo cáo bí mật có gia huy Husky, “Giống như thuộc hạ tra được, Công tước Zarro nguyện ý giao ra mười phần trăm sản nghiệp xem như chi phí quân sự, trực tiếp nộp lên Quốc khố, đồng thời sẽ xin lỗi thầy giáo Sở chuyện của phu nhân.”
Công tước Zarro vẫn không tính là ngốc, không nói chuyện của Luke, lại không dám nói chuyện của Dillow, đem tất cả mọi chuyện đều ôm đồm trên người phu nhân, coi là mâu thuẫn giữa hai giống cái, như thế có thể bảo đảm được tước vị.
Wales tỉ mỉ đem cá mà Sở Du Nhiên và Dillow thích ăn chấm vào nước tương, đặt vào trong đĩa nhỏ của người yêu và cháu trai, hai người ăn một miếng, y lại gắp một miếng, ánh mắt chuyên chú nhìn hai người bởi vì thỏa mãn mà hơi cong lên, khóe miệng cũng nhếch lên, song ngữ điệu lại lộ ra khinh bỉ nói với Crewe: “Để ông ta nhận người về đi, trở về nhớ giáo dục lại, ngay cả giống cái và nhi tử của mình cũng không quản được, còn nói cái gì nữa?”
Crewe thấy động tác đó của y, cúi đầu cố gắng không để khóe miệng run rẩy, “Thuộc hạ đã biết, về phần xử phạt, ngài có dặn dò gì không?”
Wales nhìn Sở Du Nhiên một cái, có chút bất đắc dĩ, nếu như Sở Du Nhiên thừa nhận thân phận Vương hậu, y có thể giáng một bậc tước vị của Công tước Zarro, nhưng đáng tiếc, ‘quả bóng nhỏ’ của y sợ bị người khác gây phiền phức, không muốn thừa nhận thân phận vị hôn phu của mình. Lắc lắc đầu, Wales trầm giọng nói: “Trước tiên cứ vậy đã, là một đại công nhất đẳng, dù sao cũng phải cho ông ta chút mặt mũi, đúng rồi, để bộ ngành liên quan đưa cho ông ta văn kiện quyết đấu.”
Sở Du Nhiên →_→ Con mèo hư hỏng!
Biết được phu nhân được thả ra, Công tước Zarro cảm kích suýt chảy nước mắt, vội vã đi đón phu nhân của mình, không nghĩ tới mới đi được một nửa, liền bị người ngăn cản.
Công tước Zarro nhận lấy đồ đối phương đưa, vừa nhìn một cái, liền thở không ra hơi, tức giận trợn mắt hôn mê bất tỉnh.
Sở Hồng Vũ, ngươi điên rồi!
Nhóm người hầu cuống cuồng tay chân đưa đại nhân nhà mình về nhà cấp cứu, thời điểm về đến nhà Công tước phu nhân cũng vừa hay về đến cổng.
Chỉ bị giam một đêm, nhưng Công tước phu nhân tiều tụy đi không ít, sắc mặt vàng vọt, không có chút huyết sắc. Đôi mắt treo thêm bọng đen đậm màu, trên nhãn cầu cũng đầy tơ máu. Đêm đó lo lắng đề phòng không nói, người giam giữ giống như đã bỏ quên hắn, ngay cả ngụm nước cũng không cho, ngoài lúc đầu cho hắn gặp mặt trượng phu ra, sau đó trực tiếp là vào trạng thái chân không, xung quanh không có chút động tĩnh nào, ngoại trừ nhịp tim đập cùng hô hấp của bản thân, Công tước phu nhân không tìm được vết tích của người sống. Cái cảm giác đó như bị toàn bộ thế giới vứt bỏ, đêm đó, hắn cảm thấy cứ như một thế kỉ đã trôi qua rồi vậy.
Hiện giờ thấy dáng vẻ này của trượng phu, hắn còn cảm thấy có chút không chân thực, “Đây là thế nào? Mới một đêm thôi sao lại thành thế này rồi?”
Người hầu mặt khổ bức, cũng không thể nói đại nhân nhà mình bị sợ đến ngất, run rẩy đưa văn kiện quyết đấu cho Công tước phu nhân, nhóm người hầu đứng ở một bên chờ chỉ thị, ánh mắt nhìn hai người có chút đồng tình, chọc ai không chọc, lại đi chọc cuồng ma Sở Hồng Vũ giá trị vũ lực có thể nổ tung này, hiện tại mặc kệ có nhận hay không, đều không tốt chút nào.
Công tước Zarro được đỡ sâu sắc thở dài một cái, nhìn phu nhân một cái, gật gật đầu, “Trở về là tốt rồi, chuyện này còn có thể thương nghị lại.”
Nằm ở trên giường hai người đều cảm giác đầu óc có chút mê muội, Công tước phu nhân trầm ngâm chốc lát, “Có muốn để Hawke thay ngươi không, nói ngươi bị bệnh.”
Công tước Zarro lúc này liền bác bỏ, “Hiện tại dù ta có thật sự bị bệnh, người khác cũng sẽ nói ta giả bệnh.”
Hiện tại Công tước phu nhân cũng không dám nói phụ thân mình có công trạng để cầu Bệ hạ nữa, thời điểm giam giữ hắn, Wales căn bản không niệm tình cũ, hắn biết, được thả ra sớm như vậy, vẫn là nhờ mặt mũi của chi phí quân sự. Nếu hắn dám có manh động gì, Sở Du Nhiên lập tức có thể khởi tố hắn hại ấu tể, bởi mấy người hầu kia còn chưa được thả về, chứng cứ còn đang trong tay người ta.
Hiện nay toàn gia đều rơi vào hiểm cảnh, vừa nghĩ tới đứa con gây rắc rối, Công tước phu nhân xị mặt xuống, “Luke đâu? Sao không thấy nó đi ra?”
Tôi tớ cúi đầu, “Sáng sớm gõ cửa phòng Tam thiếu gia, phát hiện bên trong không có động tĩnh, hẳn là còn đang ngủ.”
Luke chả làm được chuyện gì đứng đắn, loại chuyện bám giường này đúng là có xảy ra.
“Kêu nó dậy cho ta! Cả ngày trừ ăn ra thì là ngủ, nó còn làm được cái gì nữa?!”
Trong lòng tôi tớ yên lặng bỏ thêm câu ‘Gây rắc rối’, nhanh chóng đặt bát canh sâm xuống chạy đi gọi Luke.
Không lâu lắm, toàn bộ phủ Công tước rối loạn, bên ngoài là tiếng hô hoán vừa loạn vừa gấp, ngay sau đó là tiếng khóc kêu, Công tước phu nhân còn chưa uống hết bát canh, cau mày đặt xuống bất mãn nhìn bên ngoài một cái, “Xảy ra chuyện gì?”
Tôi tớ mới đi ra ngoài lúc nãy kia khóc lóc chạy về, sắc mặt trắng bệch nói: “Đại nhân phu nhân không xong rồi! Tam thiếu gia, tam thiếu gia không còn hô hấp nữa!”
!!!
Phủ Công tước, rối loạn…
————————————
Bị cho ăn hơi quá đà, Sở Du Nhiên mang theo Dillow đi tới cửa trường học đón bọn nhỏ, Dillow đã lớn hơn, bản thân nhóc cũng biết Sở Du Nhiên ôm nó có chút mất công tốn sức, có thể đi liền tự mình đi, Sở Du Nhiên xoa bụng theo phía sau Dillow, chậm rãi đi đến cửa trường học. Dillow nhìn cậu xoa bụng, ánh mắt lóe vẻ nghi ngờ.
Thời điểm Sở Du Nhiên đến thầy Hal đã đẩy xe đẩy đến chờ rồi, bây giờ bọn nhỏ đã không cần ôm dỗ hoặc có tinh thần lực động viên mới đi cùng hắn nữa, từng đứa từng đứa sau khi đến trực tiếp nhảy lên xe, động tác vô cùng nhanh nhẹn.
Jimmy nhìn thấy Dillow, vui vẻ nhào lên cọ cọ, Dillow nghiêm mặt, ghét bỏ đẩy Jimmy ra, Jimmy đã nhớ kỹ lời thầy nói, tên ngốc Dillow này nhất định đang nói ngược lòng, cho nên hai móng vuốt ôm lấy Dillow, liếm một cái.
Dillow đần ra sửng sốt hai giây, vểnh tai lắc mặt một cái, hừ một tiếng, cũng không đẩy Jimmy ra, chỉ ghét bỏ ngoài miệng: “Đồ giống cái dính người!”
Jimmy nhìn Dillow có chút buồn bực, không hiểu hỏi nó: “Dillow, sao ngươi lại to hơn nữa rồi?”
Dillow cũng buồn bực, dùng móng vuốt nhấn nhấn đầu Jimmy, “Còn ngươi sao ăn hoài không lớn vậy?”
Hal nhân cơ hội ghé vào bên người Sở Du Nhiên, buồn cười nói: “Hai thằng nhóc này hoàn toàn coi đối phương là đồng tộc đây mà, hình thể này của Dillow, một tháng tăng 10 cân* là bình thường, Jimmy… khả năng lúc biến hình người cũng chỉ được hơn 10 cân là cùng.”
*1 cân = 1/2kg
Sở Du Nhiên cười cười, “Không có chuyện gì, cho dù biết không phải là đồng tộc, Dillow cũng sẽ không chán ghét Jimmy.”
Đến khi đón đủ nhóm trẻ, hai người đẩy bọn nhỏ về phòng học, sau khi xuống xe bọn nhỏ liền vây quanh Sở Du Nhiên, đứa nào đứa nấy đều dùng một loại ánh mắt đánh giá cậu. Miller luôn không thích nói chuyện đột nhiên duỗi móng, chỉ vào cổ áo Sở Du Nhiên, kinh ngạc thốt lên: “Có sợi lông! Màu đen!”
Sở Du Nhiên theo bản năng nhìn cổ áo mình một chút, vậy mà có một sợi lông đen thật, gốc lông còn có màu vàng kim nhàn nhạt, đây là Wales không cẩn thận lưu lại. Sở Du Nhiên vội vàng cho sợi lông này vào túi, chỉ lo người ta nhận ra thân phận Wales.
Cậu còn không biết, tin tức Wales xuất hiện tại cổng trường học đã lan truyền nhanh chóng, có tin đồn Bệ hạ đang theo đuổi một thầy giáo mỹ nhân, còn là ai, kẻ có mắt đều hiểu được.
Sở Du Nhiên còn đang không rõ tình hình ngồi xổm xuống sờ đầu nhỏ của Miller, tán dương: “Sức quan sát của Miller thật nhạy, vậy mà còn phát hiện ra lông của Dillow.”
Miller lắc đầu, tiếng nói giòn giã vô cùng cố chấp sửa lại lời nói dối của Sở Du Nhiên: “Không phải, mùi không giống, không phải lông của Dillow!”
Sở Du Nhiên lúng túng tằng hắng một cái, “Vậy nhất định là… lông của ai đó rồi!”
Dillow nằm nhoài trên cành cây: “Là lông của ông chú ngu ngốc! Sáng sớm ta thấy…”
“Dillow!” Sở Du Nhiên trợn mắt nhìn Dillow đang nằm trên cây, vật nhỏ này hiện giờ trèo cây trôi chảy hơn trước nhiều rồi, rất có loại tư thế ai nói lời không hợp thì liền lên trời xuống đất không ai cản được. Tên nhóc mà muốn nói cái gì, cậu cũng không kịp cản lại.
Dillow bị gọi lại, bất đắc dĩ vuốt móng, giống cái mặc kệ là bao nhiêu tuổi, cũng đều rất sĩ diện, không phải là bị ông chú ngu xuẩn cắn một cái à, nó không nói là được, chừa cho thầy mặt mũi.
Sở Du Nhiên lúc này mới thở phào nhẹ nhõm, lại nhìn đôi mắt lóe sáng tìm tòi nghiên cứu của Miller, nhất thời có chút đau đầu. Miller bình thường im lặng, lá gan cũng không lớn, không nghĩ tới sức quan sát lại kinh người như vậy. Chỉ là một sợi lông nhỏ ngắn, màu sắc cũng không quá khác so với quần áo, vậy mà thằng nhỏ này vừa liếc mắt một cái liền nhìn ra được.
Được đấy, trong lớp còn cất giấu một tên lính trinh sát!
Buổi sáng bọn nhỏ chơi đùa một phen, đến buổi trưa thì đều mệt mỏi, mỗi đứa đều chạy đến địa phương yêu thích mà ngủ, khí trời có chút chuyển lạnh, lông bọn nhỏ cũng bắt đầu trở nên dài và dày hơn, cảm giác ngày càng tốt. Sở Du Nhiên nhìn trong hốc cây, Dillow cùng Jimmy ôm nhau ngủ, giống như thái cực âm dương trận không quá cân đối, không nhịn được chọc chọc cái bụng nung núc thịt của Dillow, nhìn Dillow phiền hà mà dùng móng ôm đầu, Sở Du Nhiên cười liền chọt chọt Jimmy.
Jimmy lười biếng mở mắt ra, mặt ngơ ngác nhìn Sở Du Nhiên, “Thầy ạ, có việc gì thế?”
Sở Du Nhiên kéo móng vuốt nhỏ của bé hôn một cái, cười nói: “Không có chuyện gì, ngủ đi.”
Dillow lầm bầm một tiếng, lười biếng nói: “Thầy ấy ngứa tay thôi.”
Sở Du Nhiên bất mãn xoa nhẹ Dillow một cái, “Chỉ con hiểu thầy!” Cầm một tấm chăn đắp lại cho hai đứa. Rồi ôm Caly đang nằm co quắp trên thảm sàn lên, lau khô đuôi cho bé, đặt thằng nhỏ lên giường.
Về phần Archer mông trên giường đầu ngoặt xuống đất ngủ bất tỉnh nhân sự, Sở Du Nhiên nhìn hình thể nó một chút, dùng sức đẩy nó vào giường, cầm chăn che bụng nó lại, còn lớn thêm nữa, thì cậu ôm không nổi nữa rồi…
Chờ bận rộn xong xuôi, Sở Du Nhiên lúc này mới có thời gian đăng nhập lên mạng lần nữa, ngồi trên ghế nằm trong sân, kiểm tra xem Công tước Zarro có nhận lời khiên chiến của Sở Hồng Vũ hay không.
Gió lạnh chậm rãi thổi qua, cành lá trên cây bình an nhẹ xao động, Sở Du Nhiên thần thanh khí sảng ngồi dưới tàng cây, nhìn trên mạng loạn thành một đống.
Con dân Đế quốc đều ngóng trông, Hiệu trưởng đệ nhất Đế quốc quyết đấu cùng Công tước nhất đẳng, Bệ hạ đăng cơ mười năm này, còn không có chuyện gì náo nhiệt như vầy đâu! Tất cả đều cổ vũ Công tước Zarro, lời khiêu chiến này nhất định phải nhận! Ngay cả rắm cũng không dám đánh ngươi nghĩ chỉ cần co người lại là có thể thành chim cút sao?
Lúc này tin tức phủ Công tước xảy ra chuyện vẫn chưa được thả ra, Công tước Zarro cũng không có lòng dạ nào xem mạng, chẳng qua con dân Đế quốc cũng không nhàn rỗi, thậm chí ngay cả Sở Hồng Vũ cũng ở trong đó lén bình luận các kiểu. Nhìn mấy lời bình luận, Sở Du Nhiên nghĩ đến biểu tình sáng nay của Wales, khóe miệng theo bản năng cong lên, trong lòng nói, con mèo hư hỏng!
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.