Tô Duy Ân cảm thấy chính mình không có tiền đồ gì cả, thế mà lại vì cực kỳ tức giận mà khóc trước mặt tên phế vật kia. Hắn không hối hận về việc mình mắng Tiêu Trầm Nghị một trận, ngược lại là hối hận vì đã không đấm cho gương mặt kia nở hoa, cũng không rảnh bận tâm xem mình mắng hắn như thế có hậu quả gì không. Hắn là lính kỹ thuật, không sợ bị quân đội cách chức, cũng không sợ không tìm được việc làm. Người có năng lực bảo vệ bình yên một phương thì vẫn luôn cố gắng hết sức để bảo vệ, người không có đủ năng lực thì vẫn tiếp tục cố gắng, nhưng có người có năng lực có thể đem đến hi vọng, lại không làm gì, hi vọng bao nhiêu lại thành tuyệt vọng bấy nhiêu. Là một "giống đực" lại không dám gánh vác trách nhiệm của bản thân, kiểu người như vậy, dù có quay ngược thời gian hắn vẫn sẽ mắng, hắn không hối hận.
Giờ hắn chỉ muốn tìm một nơi yên tĩnh một mình, nếu còn phải tiếp tục nhìn mặt Tiêu Trầm Nghị, hắn cảm giác bản thân sẽ mất lý trí mà làm chuyện gì đó. Hắn đi tới đài quan sát của tinh hạm, nơi này đã là địa giới thuộc quản lý của đế quốc, tuyệt đối an toàn, đứng ở đây có thể nhìn thấy chỗ rất xa, nhìn không gian bao la, tâm lý cũng thoáng đãng hơn. Trên tinh hạm, đây là nơi Tô Duy Ân thích nhất.
Chẳng qua lần này hắn vừa mới đi tới, liền bị một người che miệng kéo sang một bên, trong lòng hắn giật thon thót, đương lúc muốn phản kháng, hắn nhìn kỹ người đang lôi kéo mình, trái tim treo ở cuống họng cũng chậm rãi thả xuống.
Bởi vì người kéo hắn không phải ai khác, mà là quan cảnh vệ của tướng quân Sean - Rolls Karl.
Rolls Karl thả tay xuống, mắt nhìn về phía thềm, mím môi. Tô Duy Ân nhìn theo ánh mắt hắn, liếc nhìn tướng quân Sean đứng đó hóng gió.
Y đứng thẳng, mái tóc vàng mềm mại chưa từng giấu hoàn toàn trong mũ lính theo gió lay động, quần áo chỉnh tề vừa người theo gió bay nhẹ lên xuống, gió với quân phục như tìm được trò chơi mới lạ, đùa bỡn nhau hết lần này đến lần khác. Mà tướng quân Sean lại không nhúc nhích, nhìn chằm chằm vào phương xa, giống như một toà núi không bao giờ đổ, kiên cường và cô độc.
Tô Duy Ân nhìn Rolls Karl, lặng lẽ rời đi, bọn họ nghĩ, vẫn nên để Sean tướng quân lẳng lặng một mình vậy.
Chờ đến lúc cảm thấy tướng quân sẽ không phát hiện ra bọn họ, ngụm khí chặn ứ ở cổ họng Tô Duy Ân cuối cùng cũng được phun ra ngoài.
"Cậu đừng chạy lung tung, về ngủ một giấc là trở lại đế đô tinh rồi." Rolls Karl ngáp một cái, hờ hững nói.
"Tướng quân không ngủ sao?" Tô Duy Ân thấp giọng nói: "Trở lại đế đô tinh rồi, tướng quân sẽ càng khó xử hơn."
"Tướng quân là người như nào cậu còn không rõ à? Tim hắn rất mạnh mẽ, sẽ không bị ảnh hưởng những lời gièm pha đó, thêm nữa, hiện tại là đế quốc cần tướng quân, giả như hắn có làm chuyện gì khác người, Hoàng đế cũng sẽ khoan dung hắn, cậu yên tâm đi." Rolls Karl nói một cách bâng quơ.
Tô Duy Ân cúi thấp đầu, có chút khó chịu nói: "Nhưng mà, hiện tại vì cần tướng quân mà có thể khoan dung, sau này thì sao? 'Giống cái' trong quân đội đã khó ra mặt, nếu như vào lúc này tướng quân lại... Sợ là chó cắn áo rách. Có mạnh đến đâu đi chăng nữa người cũng vẫn là người, tim vẫn làm bằng thịt, cũng biết khó chịu, thương tâm chứ."
Rolls Karl bị lời này làm cho dừng lại, sau đó coi như không có chuyện gì xảy ra, nói: "Tướng quân trong lòng nắm chắc, cậu cũng không cần quan tâm linh tinh làm gì. Cậu là quân y của Quân đoàn 1 chúng ta, là sự bảo đảm của mọi người, không nên tự nghĩ ngợi quá nhiều rồi lại khiến bản thân bị bệnh."
Tô Duy Ân ừm một tiếng, mái tóc màu vàng óng của hắn được ngôi sao trong không gian chiếu rọi, vô cùng chói mắt, Rolls Karl nhìn một hồi, nội tâm rất muốn xoa xoa. Tuy nhiên, hắn không dám, hắn cũng không muốn bị bác sĩ Tô Duy Ân đây dưới giây phút thẹn quá hoá giận đâm cho một kim.
Căn cứ theo nguyên tắc của một thân sĩ, Rolls Karl đưa Tô Duy Ân trở về phòng rồi mới đi về. Dọc đường gặp phải binh lính tuần tra trên tinh hạm, ánh mắt ai cũng mang ý dò hỏi mà nhìn hắn. Rolls Karl nhẫn nhịn sự uể oải trong lòng, mặt không cảm xúc chào hỏi bọn họ, một câu thừa thãi cũng không nói, sau khi về phòng liền đặt lưng lên giường ngủ say như chết. Không cần biết ngày mai ra sao, giờ hắn chỉ muốn đánh một giấc cho đã đời. Mấy ngày qua thần kinh lúc nào cũng ở trong trạng thái căng thẳng, mãi đến giờ mới được thoải mái chút, hắn chỉ muốn thả lỏng thần kinh mà ngủ một giấc no nê.
Tiêu Trầm Nghị - người bị Tô Duy Ân nguyền rủa không ngơi mồm, lúc này lại đang không kiềm chế được mà sa vào đại dương bên trong Cloud.
Hồi nãy, lúc hắn vẫn còn đang xoắn xuýt về mối quan hệ giữa mình và vị tướng quân Sean kia, đột nhiên một giọng nói lạnh như băng xuất hiện bên tai hắn: "Chào mừng đến với Cloud. Xin hỏi, bạn có muốn lập tức tiến vào Cloud không?"
Giọng nói kia lạnh đến mức có thể khiến cho cảm xúc con người kết băng trong đó, hắn còn nghĩ là trong phòng có thích khách, trong chớp mắt đầu óc trở nên căng thẳng, tóc gáy cũng dựng đứng lên. Đôi mắt sắc bén tra xét bốn phía, nhưng lại không phát hiện điều gì khác thường. Sau đó giọng nói lạnh như băng kia lại vang lên: "Xin hỏi có cần trực tiếp tiến vào trong Cloud hay không, nếu như không cần, Cloud sẽ tự động đóng sau ba mươi giây nữa."
Giọng nói này khiến Tiêu Trầm Nghị lấy lại tinh thần, hắn nhìn đồ vật quái lạ đang ở trên tay, âm thanh hình như phát ra từ nó. Hắn không biết ba mươi giây là dài hay ngắn, nhưng xem ra có vẻ không nhiều.
Nhưng mà, làm sao để tiến vào?
"Chả lẽ ta bảo vào là có thể vào à?" Đôi lông mày anh khí của Tiêu Trầm Nghị vặn vào với nhau, hắn tự nhủ, nhưng ngay khi hắn vừa dứt tiếng, cổ tay hắn chợt nóng lên, còn chưa kịp hô lên có độc, mắt hắn đã tối sầm lại, lần thứ hai nhìn thấy ánh sáng, trong tầm mắt hắn đã xuất hiện một vòng tròn.
Giọng nói kia tiếp tục vang lên: "Chào mừng sử dụng Cloud, mời tiến hành đăng ký." Sau đó bên trên xuất hiện một danh sách các bước để đăng ký.
Danh sách các bước sử dụng chữ đế quốc và chữ tinh tế để viết. Chữ đế quốc không khác mấy so với tiếng Trung giản thể thời xưa, chữ viết của tinh tế lại khá tương tự với tiếng Anh.
Tiêu Trầm Nghị tất nhiên không biết tiếng Trung giản thể là cái quỷ gì, hắn biết chữ, chẳng qua là tiếng Trung phồn thể. Mà hắn đoán bậy đoán bạ cũng có thể miễn cưỡng nhìn ra được đại ý, còn chữ viết của tinh tế ấy à, chả khác nào nhìn sách trời.
Cloud tượng trưng cho thân phận ở đế quốc, bên trong chứa đựng tất cả thông tin liên quan đến người dùng, tính bảo mật tuyệt đối, tất cả mọi người thông tin đều tập trung trong siêu não ở bên trong Hoàng cung. Nếu như phát hiện có người tiết lộ tin tức cá nhân của người khác ra ngoài, cảnh sát đế quốc sẽ truy xét điều tra, đồng thời truy cứu trách nhiệm, vì vậy cái này rất thuận tiện và thực dụng. Tuy nhiên, bởi vì cái này chỉ là tạm thời sử dụng, cho nên không cần nhỏ máu trói chặt thân phận, trước tiên có thể đăng ký thân phận, cũng có thể nối máy báo tin bình an cho người nhà, đây cũng là nguyên nhân chính khiến Sean đưa nó cho Tiêu Trầm Nghị.
Không cần biết cuối cùng sự việc là như thế nào, điều quan trọng nhất bây giờ là phải báo tin bình an về cho Hoàng đế.
Chỉ là y không nghĩ tới Tiêu Trầm Nghị lại nghe tai trái ra tai phải, không, phải nói là dù có nghe lọt lỗ tai đi chăng nữa, hắn cũng không biết làm kiểu gì. Một tờ giấy trắng tinh mới từ xã hội phong kiến đi ra, nhìn mấy thứ công nghệ cao này, quả thực chỉ có gian nan hơn chứ không có gian nan nhất.
May mắn thay cũng vì khoa học kỹ thuật quá phát triển, đăng ký hay gì gì khác cũng chỉ cần nói ra, Cloud sẽ tự động ghi lại, coi như là tờ giấy trắng hơn omo cũng vẫn đăng ký được như thường, nếu không, thật sự sẽ làm khó chết Tiêu Trầm Nghị.
Tuy nhiên, lúc này hắn cũng không rõ thế giới này đã phát triển đến trình độ nào, hắn tò mò nghiên cứu cái ô vuông trước mắt, nhìn tùy chọn ở phía trên, hắn nghĩ thầm, cái đầu tiên hình như là họ tên thì phải.
Mặc kệ đi, thử phát là biết.
Hắn lười biếng nói: "Tiêu Trầm Nghị."
Cloud im lặng 3 giây, "Tên này bị trùng với Hoàng thái tử điện hạ của đế quốc, không thể chọn, gợi ý lựa chọn thay thế: Tiêu Trầm Nghị võ uy 12345, Tiêu Trầm Nghị đáng yêu 1234456, Tiêu Trầm Nghị phế vật 8549523..."
Nhìn các gợi ý phía sau, Tiêu Trầm Nghị cảm thấy cả người không khoẻ, nhìn đống hậu tố đi kèm tên mình, khiến người ta ngứa ngáy muốn giết người quá mà, phải làm sao đây?
Hắn nheo mắt, nói: "Lạc Lam Sơn Trang." Lần này, Cloud thông qua vô cùng nhanh chóng.
Sau đó là giới tính.
Tiêu Trầm Nghị: "Nam"
Cloud lần thứ hai im lặng 3 giây, "Lỗi, lựa chọn xuất hiện lỗi sai, mời điền lại câu trả lời chính xác."
Dù Tiêu Trầm Nghị tâm lúc nào cũng tĩnh lặng như nước, lúc này cũng có chút ngơ ngẩn, hắn không phải nam chả lẽ lại là nữ. Đúng lúc này, trong đầu hắn loé lên một ý tưởng, mở miệng nói một chữ "đực". Hệ thống rất vui vẻ thông qua, còn nổ một tràng pháo hoa... Tiêu Trầm Nghị luôn cảm thấy pháo hoa kia như đang cười nhạo mình. Kỳ thực hắn không hề nghĩ sai, pháo hoa được tung ra cho những người lần đầu đăng ký thành công, mà những người đó đa số là trẻ em từ 1-3 tuổi, vì để cổ vũ bọn nhỏ cho nên mới dùng pháo hoa để chúc mừng bọn nhỏ có câu trả lời chính xác...
Sau đó là các mục không nhất thiết cần điền, Tiêu Trầm Nghị đều chọn bỏ qua, cuối cùng trước khi tiến vào, Cloud hỏi: "Không thay đổi để nguyên tiến vào, muốn điều chỉnh mời tự mình lựa chọn."
"Đổi." Tiêu Trầm Nghị là tên ma đầu giết người không chớp mắt, lòng phòng bị tất nhiên là để lên đầu, đối với hắn, có thể điều chỉnh mặt mũi đi đến nới xa lạ, này quả là quá phù hợp với suy nghĩ của hắn.
Thay đổi ngoại hình cần tự mình điều chỉnh, tướng mạo Tiêu Trầm Nghị là kiểu phong lưu nổi bật, cho nên hắn rất nhanh lẹ điều chỉnh mình thành một thanh niên bình thường đến mức ném vào đám đông một giây cũng không ai nhận ra.
Điều chỉnh thoả mãn xong, hắn liền tiến vào trong Cloud. Lúc vừa mới đi vào trong, đầu óc hắn choáng váng một lúc, còn chưa kịp làm ra phản ứng gì, hắn phát hiện mình đã đứng trên đường cái rộn ràng đông đúc.
Trên đường rất náo nhiệt, người qua kẻ lại, có người hắn đi sát bên cạnh hắn, hắn còn có thể cảm nhận được người kia va chạm vào mình. Quả thực là một nơi thần kỳ, Tiêu Trầm Nghị nghĩ thầm trong lòng.
Mà ở trên đỉnh đầu hắn có rất nhiều mục, đến khi hắn nhìn thấy biên niên sử của đế quốc, hắn nhíu mày lại, thử dùng tay ấn xuống, sau đó lịch sử Đế quốc từ từ mở ra trước mặt hắn như một cái mạng che mặt thần bí.
Hắn không nhúc nhích đứng ở vị trí đó nhìn mấy tiếng đồng hồ, sau khi biết rõ mình đang ở nơi nào, cả người đều ngây ngẩn.
Triều đại mà hắn ở đã diệt vong từ lâu, thời đại kia không ngừng thay đổi, tách ra hợp lại rồi lại tách, không ngừng xuất hiện những bước ngoặt, mãi đến tận năm công nguyên thứ 5555, thời tiết thay đổi, hành tinh mà bọn họ đang ở, à, trong biên niên sử gọi là trái đất, tài nguyên trên trái đất cuối cùng cũng cạn kiệt.
Mọi người cũng chả còn cách nào khác, vì mục đích sinh tồn, nhân loại đã lợi dụng khoa học kỹ thuật tiên tiến, trải qua trăm nghìn khó khăn gian khổ mới có thể từ bảng số liệu chính xác, tìm được một nơi có nước, có thể sinh sống. Thế nhưng nơi này cũng là một địa phương hoang vu, khí hậu vô cùng khắc nghiệt, người trái đất lúc mới tới thật sự rất khó thích ứng nổi, dần dần cũng có người có thích ứng được hoàn cảnh lúc ấy, căn cứ tình huống bản thân mà thức tỉnh các năng lực, mà đa số nhân loại vì các chuyến phi hành vũ trụ hoặc vì khí hậu quá khắc nghiệt mà chết.
Tiếp sau đó, nhân loại càng ngày càng ít ỏi, tinh cầu của bọn họ cũng bị những chủng tộc khác mơ ước, phụ nữ - người có thể sinh sôi đời sau, thân thể càng ngày càng yếu ớt, cho đến cuối cùng, đã hoàn toàn biến mất. Dân số đế quốc giảm một cách chóng mặt, mà tuổi thọ trung bình lại dài hơn. Ba mươi năm sau, đế quốc phát hiện ra người đàn ông đầu tiên có thể mang thai.
Sau đó nữa, dựa theo một loạt các nghiên cứu sử dụng kỹ thuật tiên tiến, dần dần đế quốc chia nhân loại thành: "giống đực" và "giống cái". Không biết do khí hậu hay nguyên nhân gì khác, "giống đực" vẫn rất ít, trong khi đó rất nhiều "giống cái" được sinh ra. Con người sinh sôi nhiều hơn, họ bắt đầu làm những việc khác.
Khoa học kỹ thuật của bọn họ không ngừng tiến bộ. Đế quốc thực thi chế độ quân chủ đại nghị, quân đội độc lập. Hoàng đế kiểm soát hạ viện, nắm giữ quyền lực của đế quốc, quyền lập pháp, giám sát, nghiên cứu khoa học, bổ nhiệm nhân sự. Quốc hội kiểm soát thượng viện, kiểm soát tài chính, và chuyển giao nhân sự. Quốc hội có mười một thành viên, một người từ bộ quân sự, và năm người từ mỗi viện (thượng viện và hạ viện). Quốc hội có một tổng bí thư, nhưng tổng bí thư không có quyền biểu quyết.
(*Về cơ cấu tổ chức đế quốc, hiểu đơn giản là sự kết hợp của chế độ quân chủ - vua đứng đầu, và chế độ nghị viện - quốc hội đứng đầu, kiểu đông tây kết hợp:))) Vua ở đế quốc nắm nhiều quyền hành hơn chế độ quân chủ lập hiến hiện tại, ở đây hoàng gia và nghị viện là hai bên thế lực kìm chế lẫn nhau. Thế giới giả tưởng, các bạn đọc tham khảo thôi, đừng quá chú trọng nhé.)
Đợi trong đầu tiêu hoá hết thông tin, Tiêu Trầm Nghị cảm thấy áp lực đè nặng lên mình hơi lớn, đây là thế giới quái quỷ gì vậy? Thế mà lại không có phụ nữ???
Nghĩ đến đây, Tiêu Trầm Nghị thở dài một hơi, nếu như ở niên đại của hắn lúc trước, đàn ông tam thê tứ thiếp thì chả ai nói gì, mọi người nhìn mãi cũng chai lỳ, thế nhưng ngươi mà nói ra mình đùa giỡn con hát, đoạn tụ, chắc chắn sẽ bị mọi người khinh bỉ.
Hắn xem như là một ma đầu, cũng chưa thành thân với ai bao giờ, thật không nghĩ tới có một ngày mình sẽ ở bên một người đàn ông...
Lực chú ý của Tiêu Trầm Nghị vẫn luôn luôn dừng trên biên niên sử, cũng không phát hiện ra mấy người xung quanh đang nhìn hắn xì xào bàn tán, bọn họ đều đang hăng say thảo luận với nhau vì sao trên cõi đời này lại tồn tại một người xấu xí như vậy.
Tuy nhiên, điều này cũng có thể giải thích được, bởi vì khi tiến vào vào trong Cloud, mọi người đều có thể điều chỉnh tướng mạo, người bình thường sẽ căn cứ vào diện mạo thật của bản thân để điều chỉnh, nhìn chung không thay đổi gì nhiều, anh tuấn vẫn cứ anh tuấn, không anh tuấn cũng chỉnh cho anh tuấn lên, bọn họ đều không nghĩ đến trên cõi đời này lại có người chọn thay đổi diện mạo hoàn toàn, thậm chí điều chỉnh cho bản thân trở nên xấu đi.
Cho nên, ở một nơi đầy đường đều là anh tuấn "giống đực" hoặc "giống cái", đột nhiên xuất hiện một người tướng mạo cực kỳ bình thường thậm chí có chút xấu, mọi người cũng không nhịn được mà thảo luận hai câu.
Quan trọng nhất là, người này lại đứng ở nơi đó xem biên niên sử, còn xem mất mấy tiếng đồng hồ, điều này khiến cho mọi người xung quanh cạn lời. Tuy rằng đây là một thế giới dùng tinh thần lực khống chế, mà cũng không khác gì giới bên ngoài, nếu như muốn đọc sách thì có thể đi thư viện, có thể ngồi ở đó vừa uống cà phê vừa đọc.
Vì vậy xì xào bàn tán lại biến thành: tên này không chỉ xấu mà còn ngốc.
Tiêu Trầm Nghị không còn nội lực, tai cũng không thính như xưa. Hơn nữa, hắn còn đang đắm chìm trong rung động long trời lở đất, cũng không rảnh đi lắng nghe của mọi người nói, chứ không với cái lòng dạ hẹp hòi có tiếng của hắn, hiện tại không ra tay, sau này cũng sẽ tìm thời cơ xiên mấy người kia một kiếm.
Ngay lúc này, đột nhiên có người hô lên: "Bà con nghe tin gì chưa, tin trực tiếp nhá, 'Truy Ảnh Hào' của Quân đoàn 1 nửa canh giờ sau sẽ cập cảng đế đô tinh. Theo tin tức phía bên quân đội, tướng quân Sean của Quân đoàn 1 đã kết hôn cùng Hoàng Thái tử rồi!"
Tin tức này vừa tung ra, tất cả mọi người đều đứng hình, sau đó mọi người đồng thanh "hả", sắc mặt sợ hãi, dồn dập hỏi nhau có phải là thật hay không, mọi người nghe xong tin tức người đều bắt đầu bày tỏ quan điểm cá nhân:
"Hoàng thái tử là chỉ cái tên suốt ngày chỉ biết tỉa hoa mít ướt kia à?"
"Hắn làm sao mà xứng được với tướng quân Sean cơ chứ."
"Tôi phản đối! Tướng quân Sean là thần tượng của tôi, sao lại có thể gả cho tên rác rưởi như vậy được!"
... Những câu trên đều là lời của "giống cái", sau đó vài "giống đực" cũng lên tiếng: "Trước đây tướng quân Sean là người yêu quốc dân của "giống đực" trên toàn đế quốc, nhưng bây giờ, haiz..."
"Nói thật, tôi cảm kích tướng quân Sean đã anh dũng bảo vệ tổ quốc, tôi khâm phục ngài ấy, thế nhưng gương mặt kia thật sự... không dám nhìn thẳng mà."
"Hiện tại tướng quân Sean cũng đã ba mươi tuổi rồi, cái này chắc do siêu não cưỡng ép hôn phối, thực ra Hoàng thái tử ngoại trừ việc hơi yếu đuối, hơi nhát gan, thế nhưng chí ít cũng là hoàng tộc, cũng coi như là xứng với tướng quân."
"Anh nói mấy câu này không cảm thấy chính mình hơi quá đáng sao, tướng quân Sean vì bảo vệ chúng ta mà biến thành như thế chứ đâu?"
"Nói dễ nghe thế, thế anh cưới người ta đi..."
Tiêu Trầm Nghị vừa nghe mọi người nói, vừa hơi thắc mắc, hắn là Hoàng thái tử, người có hôn ước với mình là tướng quân Sean, hai người - một Thái tử một tướng quân, những người này giữa thanh thiên bạch nhật nói bọn họ như vậy, không sợ bị giết sao?
Đương nhiên, lúc này Tiêu Trầm Nghị cũng không biết, Hoàng đế đế quốc cũng không giống Hoàng đế ở thời đại của hắn, một câu nói cũng có thể quyết định sống chết của người khác, không còn là một người nắm giữ toàn quyền sinh quyền sát.
"Cách đế đô tinh 20 ngàn mét ánh sáng, khi tinh hạm ngừng sẽ có sóng chấn động, mời bạn chuẩn bị sẵn sàng, lui ra khỏi Cloud." Trong lúc hắn vẫn còn lấn cấn nghĩ không thông, giọng nói lạnh như băng kia lại vang lên.
"Lui ra?" Tiêu Trầm Nghị thắc mắc, lui ra kiểu gì đây... Hắn vừa nói xong, trước mắt tối sầm lại, hắn phát hiện trước mặt mình đã không còn mấy thứ kia, mà hắn vẫn đang ngồi ngay ngắn trên giường bệnh.
"Đúng là đồ tốt." Tiêu Trầm Nghị lắc đầu để tiêu trừ hết mê muội trong đầu, nhìn Cloud an vị trên tay mỉm cười mà nói. Nơi này thật thú vị, xem ra hắn có thể có một khoảng thời gian thú vị trong thế giới này rồi.
Trước khi tinh hạm dừng ở đế quốc tinh, có binh nhì cầm một bộ quân trang mới tinh đưa cho Tiêu Trầm Nghị, bởi vì ở đây hắn không có bộ nào mặc vừa người, không còn cách nào ngoại trừ đem đến một bộ quân trang không có huy chương cho hắn mặc. Binh nhì chỉ nghĩ thôi cũng đau đầu, vị Hoàng thái tử này ghét nhất hai thứ, một là cơ giáp, hai là quân phục, cứ nhìn thấy là khóc, lần này không còn cách nào đành phải mặc tạm, hắn sẽ khóc lóc một đường từ đây về Hoàng cung mất.
Tiêu Trầm Nghị nhìn bộ quần áo tách ra thành hai phần trên dưới này một lát, cũng không hề không hài lòng, trái lại còn phấn khởi mặc vào. Quần áo may vừa người, ôm khít vào thân thể của hắn, lộ ra đường nét lưu loát. Tiêu Trầm Nghị cảm thấy quần áo như này thoải mái hơn nhiều so với trường sam. (Là cái áo dài thườn thượt ngày xưa á.)
Vị binh nhì chờ Tiêu Trầm Nghị thay quần áo xong, tròng mắt cũng suýt rớt ra ngoài.
Hoàng thái tử ấy thế mà lại không khóc, lẽ nào cái tính nết kia cũng bị tiêu diệt cùng với trùng tộc rồi*? Hơn nữa, không hổ là thiên tài 3S, quân trang vừa vặn như đo ni đóng giày, rất hút mắt.
(*Ở đây tác giả dùng là 小行星和虫族 - hành tinh nhỏ và trùng tộc, xét theo văn cảnh thì mình nghĩ ý kia sẽ hợp lý hơn nên edit thành như vậy luôn, mọi người có ý kiến gì thì có thể góp ý thêm nhé.)
Tiêu Trầm Nghị cũng không để ý ánh mắt của người này, yên lặng đi cùng hắn ta ra ngoài. Đến khi đi tới boong thuyền, hắn mới phát hiện, trong tinh hạm này lít nha lít nhít là người và phi hành khí. Mọi người nhìn thấy hắn đi ra, ánh mắt đều đổ dồn về phía hắn, trong mắt có ánh sáng loé loé.
Hắn không mất bình tĩnh, trái lại hai tay cắm trong túi, nghiêng người dựa vào trên lan can, nhìn Sean lạnh nhạt nói chuyện với binh lính. Tô Duy Ân và Vân Sóc liếc mắt nhìn nhau, tâm lý đồng thanh, tuy Tiêu Trầm Nghị là một "giống đực" có ngoại hình không tệ, mà tại trường hợp như thế này không tỏ ra tí xíu tôn trọng người khác, còn không đối xử tốt với tướng quân Sean, thực sự là chán ghét tột độ, chỉ muốn đấm cho hắn mấy đấm cho bõ ghét.
Sau khi tinh hạm lung lay một lát thì dừng ở cảng tinh hạm, Tiêu Trầm Nghị cùng Sean đi xuống thuyền, hắn vừa tới nơi này, chỉ tín nhiệm Sean, chỉ với mình y thôi.
Sau khi hai người đi hết số bậc thang dài dằng dặc, đã có vô số người cúi đầu chào bọn họ.
Xuống khỏi tinh hạm, đôi chân cuối cùng cũng được tiếp xúc với đất mẹ, phía dưới đã có từng hàng từng hàng xe huyền phù mang dấu hiệu của hoàng gia đợi sẵn.
Đội trưởng đội hộ vệ của Hoàng cung - Vương Duẫn, sau khi chào Sean liền cung kính nói: "Mời Hoàng thái tử điện hạ, Sean tướng quân."
Sean nghĩ một lát rồi bước vào trong xe huyền phù, y vốn dĩ không muốn đi, thế nhưng nghĩ đến chuyện hôn ước, vẫn nên đi một chuyến thì hơn. Thấy y ngồi lên, Tiêu Trầm Nghị cũng leo lên cùng. Những hộ vệ còn lại cũng ngồi lên những chiếc xe huyền phù khác, vây quanh bảo vệ chiếc xe của bọn họ.
Xe huyền phù vèo một cái bay tới trên trời, Tiêu Trầm Nghị vô cùng bình tĩnh, hắn cảm thấy hiện tại dù có nhìn thấy con khỉ bay trên trời hắn cũng sẽ không cảm thấy kinh ngạc nữa.
Mọi người trong xe đều im lặng. Vương Duẫn nhòm qua gương, len lén đánh giá Tiêu Trầm Nghị và Sean, hắn biết đến hôn ước của hai người, nhưng Hoàng đế nghĩ như thế nào, hắn lại không biết. Chẳng qua không biết có phải do ảo giác hay không, hắn vẫn cảm thấy lần này Hoàng thái tử trở về hơi khác khác, nhưng khác ở đâu, Vương Duẫn lại không dám nhìn kỹ, nói thế nào đi chăng nữa, người này cũng là Hoàng thái tử, hắn không thể lỗ mãng.
Mà bây giờ nội tâm dậy sóng nhất hẳn phải là Tiêu Trầm Nghị, hắn đang nghĩ lát nữa phải gặp Hoàng đế, thấy vua phải hành lễ, hắn đang cố gắng tẩy não bản thân, dù đúng là nam nhân dưới gối dát vàng thật, nhưng lúc cần mềm mỏng thì vẫn cần mềm mỏng.
Xe huyền phù đến rất nhanh đã về đến Hoàng cung, bọn họ bước xuống xe. Đây là một đội ngũ nghênh đón rất trang trọng, đội hộ vệ cầm súng tinh hạm đứng ở hai bên, một bên có đội nhạc Hoàng cung đang biểu diễn một bài hát vui nhộn, phần cuối đội ngũ tối có rất nhiều người, một người trong đó đầu đội Vương miện bằng vàng.
Tiêu Trầm Nghị rũ mắt xuống thầm nghĩ chắc đây chính là Hoàng đế, sau đó vừa đi vừa nghĩ, tiến một bước cũng chết, lùi một bước cũng đi đời, quỳ thì quỳ, chết sớm sớm siêu sinh.
Vì vậy khi cách Hoàng đế đế quốc tầm ba mét, Tiêu Trầm Nghị đột nhiên dừng lại quỳ trên mặt đất, sau đó dập đầu, hắn nghĩ nên lớn tiếng gọi phụ hoàng gì gì đó, thể hiện chính mình là con trai người, nay trở về vô cùng thương nhớ người vân vân và mây mây, nhưng hai chữ này hắn không tài nào hét lên nổi, vì vậy hắn đành ngẩng đầu lên...
Vừa ngẩng đầu, hắn phát hiện hình như có gì đó sai quá sai, người trước mặt đều nhìn hắn với ánh mắt kinh dị. Đây không phải là một phản ứng tốt, hắn nghĩ, đôi mắt không tự chủ chăm chú nhìn Sean, một người trên mặt biểu tình luôn luôn không có nhiều, cả người băng lãnh như Sean, giờ khắc này cũng đang nhìn hắn, trong đôi mắt là sự khiếp sợ hiếm thấy.
Người xung quanh im như thóc, Tiêu Trầm Nghị rũ mắt xuống, nghĩ thầm có vẻ vị Hoàng thái tử danh tiếng không tốt lắm, nếu như giờ mình nói mình run chân, không biết có ai tin không?
Đúng lúc này, hắn nghe thấy một giọng nói dễ nghe vang lên: "Chắc là sau khi Tiểu Nghị xa nhà gặp nhiều trái đắng, cho nên mới nhớ nhà đến vậy."
Sau khi bù lại đống tri thức lễ nghi ở đế quốc, Tiêu Trầm Nghị mới vỡ lẽ, hóa ra ở đế quốc không có quỳ lạy, thực ra quyền lợi của hoàng đế bị chế độ đại nghị quyết định. Mà hắn vừa rời thuyền liền tặng người một màn phục sát đất, trong nháy mắt khiến mọi người sững sờ. Những người hiểu biết bản tính của Hoàng thái tử ai nấy đều tâm loạn như ma, Hoàng thái tử chả lẽ không muốn để ý hoàng gia bộ mặt nữa, trước mặt mọi người xin từ hôn sao?
Lúc này, Tiêu Trầm Nghị nhìn mọi người nói chuyện, trong đầu chỉ có một ý nghĩ duy nhất, yêu ma quỷ quái gì đó nhào hết qua đây đi, chờ ông đây khôi phục lại võ công, sẽ dạy dỗ bọn mi một cách cẩn thận!