Chương trước
Chương sau
Tiếng kêu cứu thảm thiết của búp bê bùn hòa cùng với tiếng gió núi và hoa tuyết rít gào trên đỉnh đầu Tấn Tỏa Dương và người khổng lồ, bay lướt qua dãy núi trùng điệp, hướng về phương Bắc.
Ở một đầu khác của Đông Sơn, cách khá xa nơi xảy ra sự cố xe sấm sét bất ngờ rơi xuống từ bầu trời thôn Khổng Lồ.
Hai ngày trước, sau khi chia tay Tấn Tỏa Dương, Tần Giao mang theo A Hương đi tới nơi mà có lẽ hôm đó xe sấm sét đã rơi xuống, tức một thị trấn nhỏ hẻo lánh tên Vụ Nguyên, rồi tìm chỗ để dừng chân.
Theo như trước đây Tấn Tỏa Dương từng tình cờ kể cho y, tại thế giới hiện thực ở một bên khác, dường như cũng tồn tại một nơi có tên gọi và vị trí địa lý tương đồng với Vụ Nguyên.
Song nghe nói thị trấn Vụ Nguyên này nằm gần một khu du lịch mà quanh năm suốt tháng luôn tấp nập du khách tứ xứ đến tham quan. Còn thị trấn tên Vụ Nguyên mà hiện tại Tần Giao đến thì lại là một chốn kỳ diệu lánh đời, có không ít sơn tinh thần bí, rõ ràng chỉ tồn tại trong truyền thuyết chí quái thời cổ đại.
Theo lý mà nói, nếu lần này tìm đúng nơi rồi thì bước tiếp theo ắt hẳn là tìm chiếc xe sấm sét bị rơi kia về.
Ấy thế nhưng hai ngày nay Tần Giao và A Hương lại chẳng đi đâu mà cứ nán lại thị trấn Vụ Nguyên.
Về việc này, cho tới giờ A Hương vẫn không hiểu rõ lời mà người đàn ông lai lịch mập mờ, chỉ biết một cái tên mơ hồ ấy đã nói với cô.
Y nói, nếu không có gì bất ngờ xảy ra thì chiếc xe sấm sét bị rơi vỡ của cô hiện đang ở một vị trí đặc biệt nào đó phía sau ngọn núi nơi này, nhưng giờ bọn họ không thể xông bừa vào được, bởi vì trong núi có vài mối nguy hiểm không thể lường trước.
Hơn nữa, y vẫn cần chờ một người bạn cũ đến báo cho y một ít tin tức trọng yếu, do đó trước mắt hai người họ chỉ có thể chờ ở chỗ cũ, bao giờ bạn cũ của y tới rồi thì lại nghĩ cách đi vào đó để làm chính sự.
Lý do này nghe khá thuyết phục, chí ít lúc đó A Hương không nhận thấy chỗ nào bất thường.
Song cái khiến người ta cạn lời là, ngoài miệng thì Tần Giao nói bọn họ cùng đi chuyến này là để làm chính sự, dừng chân ở đây là để chờ một người bạn cũ mà lâu rồi y chưa gặp.
Nhưng trong lúc chờ, ban ngày y thi thoảng sẽ đi đến thị trấn để mua thuốc lá và rượu cho mình, thời gian còn lại thì việc mà thằng cha này làm nhiều nhất chính là ra ngoài tản bộ một mình, vừa tẻ nhạt vừa đáng ghét, y còn trêu đùa với một cô gái địa phương chuyên bán son phấn và váy vóc đẹp đẽ, sau đó chủ động bỏ tiền mua từng món phấn son, váy hoa lòe loẹt mà chính y cũng chẳng rõ cách dùng, không biết là định tặng cho ai nữa, cứ như kẻ đầu óc có vấn đề vậy.
Người đàn ông này kỳ kỳ quái quái, khiến người ta thực sự không nghĩ ra lời đánh giá nào tốt hơn ngoài hai chữ “cợt nhả” và “hạ lưu”. Trừ nơi ấy ra thì y chẳng đi đến chỗ nào đàng hoàng đứng đắn cả, chứ nói chi là chủ động giúp cô nghĩ cách dò la tin tức hay tìm kiếm chiếc xe sấm sét bị rơi xuống từ bầu trời, đã thất lạc nhiều ngày nay.
Tình cảnh này làm A Hương trợn tròn mắt, dù tính cách có ngu ngơ dễ lừa đến mấy thì cô cũng hiểu người này là một tên lừa đảo không hơn không kém, lại còn rất thích bốc phét chém gió.
A Hương tức muốn khóc, nghĩ bụng nếu lúc trước mình mà kiên định một chút, khóc lóc van xin đi cùng vị tính sư tóc trắng kia đến thôn Khổng Lồ để tìm bạn mình Chu Đinh, thì có khi giờ đã đến được thôn Khổng Lồ rồi chứ chẳng rơi vào tình huống xui xẻo thế này, cô càng ảo não thêm, ngay cả tai và đuôi cũng sụp xuống.
Mà ngẫm lại thì, lúc trước Tần Giao rõ ràng thể hiện ra là đã quen biết cha cô nhiều năm, còn biết được không ít chuyện ghê gớm nữa. A Hương một lòng muốn tìm lại xe sấm sét để đến hải thị cứu Dương Cơ, đành ép bản thân đè nén sự lo lắng trong lòng và giữ trấn định. Cứ thế, ngày nào cô nàng cũng nhẫn nhịn bám theo sau gã đàn ông bị cô nhận định là lừa đảo, dâm dê cộng thêm biến thái, cùng y đi lượn lờ khắp nơi.
Thời gian của hai người vốn đã chẳng có nhiều mà còn bị Tần Giao lãng phí từng chút từng chút một, thật sự không hiểu tên này muốn làm gì nữa. A Hương lúc nào cũng dõi đôi mắt mong ngóng về phía ngọn núi hùng vĩ tăm tối bên ngoài thị trấn, càng lúc càng trở nên sốt ruột.
Mãi đến một tối nọ, hơn nửa đêm Tần Giao mới mò về, người sực nức mùi phấn son gay mũi, không biết lại vừa mới đi trêu ghẹo con gái ở đâu xong.
Vì lúc ngã từ trên trời xuống hơi nghiêm trọng nên trước sau A Hương vẫn duy trì hình thái cáo con lông xám. Nhìn thấy y, cô rốt cuộc nhịn không nổi nữa, lập tức nhảy dựng lên, vừa uất ức vừa tức giận, lớn tiếng oán trách cái kẻ hết thuốc cứu chữa này:
“Nè nè!! Tôi bảo nè! Chú, chú chú…… chú xong chưa thế hả! Chú còn nhớ lần này chúng ta tới để làm gì không!! Chú thấy mình có kỳ cục không hả, xem bạn bè của người ta như không khí luôn đấy à! Chú cố ý giỡn chơi tôi chứ gì!”
“……”
“Với cả, chú đừng tưởng tôi không biết gì!! Thật ra đêm hôm đó tôi đã nhìn thấy hết không sót tí gì nha! Chú, chú đứng ở cửa trò chuyện với tính sư rất lâu, hai người còn…… còn nắm tay châu đầu cười với nhau, rồi, rồi hai…… hai người còn trốn đi, còn…… còn ôm nhau làm cái chuyện kia nữa! Tôi cảnh cáo chú! Nếu giờ chú không đưa tôi đi tìm xe sấm sét! Thì chú có tin sau khi về tôi sẽ mách với tính sư rằng…… chú mua quần áo son phấn cho cô gái khác không! Cho anh ta biết hết tất cả luôn!”
A Hương đánh bạo doạ dẫm, nhào tới trước mặt Tần Giao gào thét phô trương thanh thế. Mà da mặt Tần Giao thì dày xưa nay, mới đầu y chẳng có phản ứng đặc biệt gì cả.
Cơ mà vị Tần nào đó có “điểm cười” khá là lạ lùng, nghe đến khúc cô nàng nhấn mạnh đêm đó mình và Tấn Tỏa Dương trốn đi ôm ấp rồi lén lút làm cái chuyện kia, y chợt cúi đầu bật cười. Tần Giao xét thấy bản thân quả thật nợ cô một lời giải thích thoả đáng về hành vi hai ngày nay, bèn cố ý trêu:(Điểm cười: những tình tiết, nội dung, điều khiến ai đó phải bật cười)
“Ồ? Nhóc nhìn thấy hết cơ à? Thế nhóc nói xem, đêm đó ta và cậu ấy ở cùng nhau rồi làm chuyện gì?”
“……”
Vừa rồi tức quá nên A Hương lỡ lời, giờ bị Tần Giao mặt dày hỏi trắng trợn như thế, mặt cô đỏ lựng cả lên.
Bởi vì cô thật lòng không hề muốn thừa nhận rằng, đêm đó khi tình cờ chạy đến, cô đã núp ở bên cạnh nhìn lén hai người đàn ông đó hôn môi thân mật, cảm thấy vừa xấu hổ mà cũng xen lẫn chút tò mò.

Là một cô nàng ngốc tuy ghét cay ghét đắng cái người này, song trước giờ đến cả tay của phu quân tương lai còn chưa chạm qua, A Hương càng không muốn thừa nhận rằng, lúc đó cô chỉ mới nhìn thấy người đàn ông tuy ngoại hình không đẹp đẽ nhưng khí chất lại u ám quyến rũ này ôm lấy chàng tính sư trẻ tuổi, sau đó vươn đầu lưỡi đỏ tươi ướt át của mình ra.
Còn khúc sau khi mà y khom người dùng vật kim loại kỳ lạ dưới đầu lưỡi để khiêu khích chàng trai tóc trắng tiếp tục hôn môi âu yếm mình, thì cô nàng đã hoảng hốt chạy trối chết, trốn tít xuống gầm giường Dương Hoa rồi ngủ mất, thậm chí suốt đêm còn tái mặt mơ thấy ác mộng.
“Tôi…… Tôi còn lâu mới nói! Hừ! Chú…… Chú đừng có quan tâm rốt cuộc tôi nhìn thấy gì! Tóm lại! Tôi đã nắm được nhược điểm của chú rồi! Nếu chú không muốn sau này trở về bị tính sư biết được mấy việc linh tinh vớ vẩn mà chú làm hai bữa nay! Thì tốt nhất chú hãy nghiêm túc nói cho tôi biết chú rốt cuộc định làm gì đi! Đừng tiếp tục lừa gạt tôi nữa!! Chú nghe không hả!”
A Hương tự cho rằng mình đã nắm giữ một chứng cứ quan trọng rất có tính uy hiếp với Tần Giao, nên là dù giờ phút này đang hơi chột dạ, song cô vẫn bướng bỉnh hừ một tiếng, cố hết sức duy trì dáng vẻ nghiêm túc và lặng lẽ đối chọi với tên lừa đảo xấu xa này.
Cô hồn nhiên không hay biết rằng, nếu vì chuyện nhỏ xíu này mà Tần Giao đỏ mặt hay thậm chí ngượng ngùng thì đúng là mặt trời mọc đằng Tây.
Vị Tần nào đó cũng không muốn đả kích con bé ngô nghê mãi mới dám bạo gan một lần, cho nên y biểu hiện rất chi là phối hợp. Y gật đầu cười, nhún vai bảo với cô:
“Được rồi, ta thừa nhận lúc trước ta quả thực cố ý lừa nhóc để kéo dài thời gian. Nhóc cũng biết đấy, bọn người La Sát, cha của nhóc và cả phu quân Trương Trường Thanh của nhóc hẳn đều đang tìm kiếm nhóc khắp nơi, giá trị của nhóc tuyệt đối quan trọng hơn nhóc tưởng rất nhiều đấy, việc này không chỉ liên quan tới chiếc xe sấm sét thất lạc, mà còn liên quan tới cả Dương Cơ và “Chìa khóa cửa”.”
“……”
“Tuy nhiên ta giữ nhóc ở nơi này cũng là có lý do của ta, dù sao lúc trước ở thôn Phạm cũng không tiện lắm, nhóc biết cái người bên cạnh ta không hề dễ lừa mà, nếu đơn độc tới nơi này thì có vài việc sẽ dễ xử lý hơn. Đương nhiên, bây giờ nhóc muốn hỏi ta vấn đề gì thì cứ hỏi thoải mái, ta sẽ “thành thật” trả lời nhóc.”
“!!”
A Hương đâu ngờ tên lừa đảo nham hiểm này lại thẳng thắn thừa nhận chuyện dối gạt cô như thế, mặt cô trắng bệch, sợ tới mức lùi về sau một bước, nhìn Tần Giao đang chống đầu lười biếng nhìn mình, song lại ấp úng không biết nên làm sao để tiếp tục cuộc đối thoại này.
Tần Giao đứng trước mặt cô, thấy bộ dạng cô dễ đoán như thế thì bèn híp mắt cười như không cười, y nhìn nhóc cáo mấy ngày nay bị mình bắt nạt hơi thảm thương, sau đó mới trỗi dậy lương tâm một cách hiếm thấy, nhếch miệng bảo:
“Đúng là ta có so lừa nhóc một việc, nhưng một số việc khác thì ta không hề lừa nhóc. Ta không có ý định giết nhóc hay dùng nhóc để áp chế Hồ Tam, thị trấn Vụ Nguyên quả thực là nơi xe sấm sét rơi xuống, hai ngày nay ta cũng thật sự đang đợi một người bạn cũ mà tiếp theo đây có thể sẽ giúp chúng ta.”
“……”
“Có điều nhóc cũng biết đấy, chiếc xe sấm sét của nhóc được làm từ một khúc xương hắc long hoàn chỉnh, long cốt chết đi dễ dàng thu hút tà khí, mà sau núi này còn có một đám sinh linh sinh sống, người bình thường không thể phát hiện được chúng, đã thế chúng còn quen thói ăn thịt người. Một mình ta đi vào tìm xe sấm sét thì không sao, nhưng nếu nhóc định vào cùng với ta, vậy thì đống thịt cáo trên người nhóc…… e là còn chẳng đủ cho chúng nó nhét kẽ răng ấy chứ.”
“……Ăn, ăn thịt người?!”
“Đúng thế, ăn thịt người, hơn nữa chỉ trong một ngày đêm ngắn ngủi, chúng có thể ăn sạch khiến mặt và đầu của người sống chỉ còn toàn những cái lỗ chi chít, giống như loài mối vậy. Nhưng nhóc quen biết người khổng lồ Chu Đinh mà, lẽ nào trước đây nhóc không biết rằng ở mặt sau của Đông Sơn, tức trên ngọn núi Vụ Nguyên này, chính là huyện Tí Hon – nơi ẩn cư đời đời kiếp kiếp của một nhóm người có toàn bộ phong tục trái ngược hẳn với thôn Khổng Lồ sao?”
“Huyện Tí Hon? Không, không hề, trước đây tôi chưa từng nghe nói đến nơi này……”
A Hưởng chưa từng nghe câu chuyện đáng sợ như thế bao giờ, vốn dĩ cô cứ tưởng người này đang cố ra vẻ bí ẩn với mình cơ, nhưng thấy Tần Giao có vẻ không hề nói dối thì cô nàng tái mét mặt mày.
Đêm hôm đi lượn lờ bên ngoài một vòng rồi mới về, thật tình Tần Giao cũng hơi lạnh và cả buồn ngủ nữa. Y không tiếp tục chơi trò lấp lửng với A Hương nữa, y chỉ về phía một nơi đang sáng lấp lóe ở thị trấn ngoài kia, biếng nhác cất lời:
“Nhóc nhìn đi, cái nơi đang phát sáng trên đỉnh núi chính là huyện Tí Hon đấy. Trái ngược hẳn với thôn Khổng Lồ nơi Tấn Tỏa Dương đang đi tới, huyện Tí Hon là nơi sinh sống của một nhóm người tí hon có tính cách hung tàn tham lam và cực kỳ thông minh, trai gái ở đó đều có thân hình nhỏ xíu, nghe nói chiều cao của đàn ông trưởng thành cũng chỉ chưa tới một thước, tức là dưới 30cm tính theo đơn vị đo bình thường.”
“……”
“Đám người tí hon này tính tình dễ cáu gắt tức giận, rất ghét người bên ngoài tự ý xâm nhập. Bọn chúng tự xưng là tiên tri số một trong núi suốt trăm năm qua, nhờ sự chỉ điểm của sơn thần mà biết được rất nhiều bí mật thần kỳ mà phàm nhân ở thế giới bình thường không thể lĩnh ngộ. Lần này xe sấm sét rơi đúng vào địa bàn của chúng, một mặt quả thực tăng thêm khó khăn cho chúng ta trong công cuộc tìm kiếm nó.”
“……”
“Song mặt khác, nếu chúng ta thật sự vào được thôn làng của người tí hon thì có khi sẽ hỏi được manh mối về Dương Cơ và người La Sát từ bọn chúng. Tuy nhiên để làm được hết thảy những điều đó thì còn phải chờ bạn cũ của ta đến đã, bởi nó không sõi tiếng người nhưng lại là một nữ sơn tinh có thể hiểu được ngôn ngữ của tinh quái trong núi, đám người tí hon ghét tất cả phàm nhân trụi lủi song lại thích lông xù, cũng xem như là sơn tinh đồng loại với bọn chúng. Đây chính là lý do thực sự tại sao hai ngày nay chúng ta phải chờ ở chỗ này.”
Có lẽ vì Tần Giao kiên nhẫn giảng giải rất nhiều cho cô, thái độ còn hết sức bình tĩnh thẳng thắn, nên dù cô nhóc ngốc A Hương đã bị tên yêu nghiệt thâm sâu này cho ăn quả đắng một lần song tâm lý cô nàng vẫn thoáng xao động.
A Hương xoắn xuýt nằm lặng dưới đất một hồi rồi liền bò dậy, cảnh giác liếc Tần Giao – kẻ đang cười tủm tỉm nhìn mình chằm chằm. Cô cắn môi suy nghĩ giây lát, sau đó ngập ngừng nói thầm với y:
“Được rồi, tạm không quản mấy việc này nữa…… Thế, thế lúc trước chú mua nhiều son phấn váy vóc lòe loẹt như vậy là để làm gì?”

“Ồ? Tất nhiên là vì ta bỗng nổi hứng muốn mặc rồi, chẳng lẽ ta là đàn ông thì không được mặc váy xinh, thoa son phấn đẹp để trưng diện cho bản thân chút hả?”
A Hương: “……”
Mặt A Hương hoàn toàn thộn ra nom rõ là hài, Tấn Giao vốn định đùa cô nàng chút thôi nhưng một giây sau chính y đã không nhịn được mà phá ra cười.
Thấy y cười nắc nẻ như thế, hiển nhiên A Hương đã hiểu mình lại bị cái tên này đùa cợt rồi, làm cô tức lộn ruột muốn xông lên cào cho y mấy phát. Cơ mà một giây sau, có vẻ Tần Giao đã dự định tốt bụng buông tha cho cô, y nhoẻn miệng, cất giọng đứng đắn một cách hiếm thấy:
“Được rồi, đùa nhóc thôi, đó là vì người bạn cũ mà chúng ta phải đợi thích mấy món đó. Con bé cũng giống nhóc, là một cô bé điệu đà đáng yêu. Nó sẽ không để chúng ta chờ ở đây quá lâu đâu, yên tâm đi.”
Tần Giao nói xong, cô nhóc A Hương phản ứng chậm chạp rốt cuộc cũng vỡ lẽ, thì ra hai ngày nay kỳ thực cũng sớm nằm trong kế hoạch của y rồi, chẳng qua tên này không muốn giải thích nghiêm túc cho người khác thôi.
Cuộc đối thoại đến đây là kết thúc, đêm nay, một người một cáo không mấy hợp nhau này cùng nghỉ lại thị trấn Vụ Nguyên, giống như một cặp chú cháu cách nhau nhiều tuổi.
A Hương rầu rĩ rúc dưới gầm giường của Tần Giao để ngủ, nhưng rồi tự dưng cô bất mãn ngẩng đầu lên, thì thầm với Tần Giao đang nhắm mắt nằm trên chiếc giường tối tăm:
“Nè, thế rốt cuộc chú đến từ đâu, chú là ai? Hồi ở Túy Giới tôi từng gặp nhiều đại túy cao cường lợi hại rồi, nhưng cảm giác bọn họ mang đến không giống như chú, dường như chú còn lợi hại hơn cả cha tôi nữa, giống nhân vật trong truyện truyền thuyết mà tôi nghe kể từ nhỏ đến lớn vậy, lúc nào cũng thần bí chết đi được…… Vì lý do gì mà chú cố ý giả dạng và ẩn náu tại thôn Phạm? Chẳng phải Dương Hoa và những người xung quanh đều là người nhà của chú sao?”
“……”
“Thôi vậy, tôi biết chú sẽ chẳng nói cho tôi đâu, cơ mà, có vẻ vị tính sư kia thích chú lắm ha.”
“……”
“Trương Trường Thanh chưa từng ân cần dịu dàng với tôi như vị tính sư kia đối xử với chú…… Chẳng biết bây giờ thằng cha đó chết ở xó nào rồi, mai này dù có hoá thành quỷ thì tôi cũng không tha cho anh ta đâu, hừ.”
“……”
“……Mà, lần này sau khi chú và tính sư giải quyết xong chuyện thôn Tí Hon, Dương Cơ và người La Sát, hai người sẽ cùng trở lại thôn Phạm để cưới nhau rồi sinh em bé chứ?”
“……”
“Thật ra Dương Hoa từng nói nhỏ với tôi là con bé cực kỳ mong có em gái hoặc em trai để chơi cùng đấy.”
Tần Giao đang cố tình giả vờ ngủ, vốn dĩ không định phản ứng con nhóc ngáo ngơ này, cơ mà khi nghe đến câu cuối thì y phải cạn lời mở đôi mắt xám ra, gối lên cánh tay, cất tiếng khàn khàn biếng nhác:
“Nhóc lớn bằng này rồi mà cha mẹ nhóc không nói cho nhóc biết là đàn ông với đàn ông thì đến củ cải cũng chẳng đẻ được hả?”
“Ủa? Thì ra không đẻ được sao? Hồi, hồi trước tôi chưa từng hỏi cha mẹ mình bao giờ…… Chỉ nghe cha tôi bảo, tôi với Trương Trường Thanh hôn nhau một lần thôi là có em bé rồi……”
Nghe A Hương ngốc cằn nhằn về ông bố dạy bậy dạy bạ cho con làm Tần Giao bật cười, nhủ bụng thằng cháu chó con của mình từ nhỏ đã không thích thân cận người khác, có con bé hài hước như này quấn lấy nó cũng là chuyện tốt, rồi y không nói thêm gì nữa.
Tần Giao ngắm nhìn vầng trăng đỏ ngoài cửa sổ, lẳng lặng nhắm mắt lại, vẻ mặt lờ đờ buồn ngủ, trả lời một câu cuối cùng cho câu hỏi lúc nãy của A Hương:
“Ta chưa từng lừa dối bất cứ ai, tất cả những gì liên quan đến ta đều là thật, những điều ta nói với Tấn Tỏa Dương cũng đều là thật, chẳng qua hiện tại chưa phải thời cơ thích hợp, người La Sát còn chưa mắc câu, ta vẫn chưa thể nói cho bất cứ người nào biết ta rốt cuộc là ai.”
“Hả? Tại, tại sao?”
“Tại vì, nếu nói ra bí mật của ta thì một vài người, chẳng hạn như nhóc, có thể sẽ sợ chết khiếp đấy.”
“Hứ, chú nghĩ mình là ai chứ? Phu quân tương lai của tôi là Túy Chủ của Tuý Giới, còn chú của phu quân tương lai của tôi là Xích Thủy long vương tiếng tăm lẫy lừng à nha, phất tay một cái thôi là cả đống người chết ngắc đó chú biết không……”
Cách một quãng thời gian tự dưng lại nghe thấy cái câu vừa quen thuộc vừa buồn cười này, “Xích Thủy long vương tiếng tăm lẫy lừng” chính chủ cũng lười chẳng thèm phát biểu ý kiến, cứ thế trở mình nhắm mắt ngủ, làm như không nghe thấy gì.
Sáng sớm hôm sau, sau khi thức dậy, Tần Giao đang nghĩ nếu người mình chờ không tới thì dù thế nào cũng phải mang A Hương đến thôn Tí Hon ở sau núi Vụ Nguyên trên bản đồ, chợt, y nghe thấy A Hương kinh ngạc kêu í ới ở ngoài phòng:
“Hả? Ngươi, ngươi nói ngươi tìm ai cơ…… Tìm Tần Giao á? Chẳng lẽ, chẳng lẽ ngươi là…… A! A!!! Ngươi chính là người bạn cũ mà Tần Giao nhắc đến đúng không!! Nè nè!! Tần, Tần Giao, có người tìm chú này, ớ, không, không đúng, có một con khỉ cái, một con khỉ cái mặc váy hoa mang theo rất nhiều đồ đạc đến tìm chú này!!!”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.