Tiếng hét thất thanh của búp bê bùn khiến một bầy chim bạc má màu xám bay tán loạn ra khỏi cánh rừng tuyết trắng mênh mang, chỉ trong chớp mắt, đá núi sạt lở, mặt đất chấn động, cứ như thể toàn bộ ngọn núi đang rung chuyển dữ dội theo tiếng động ấy.
Ngay khoảnh khắc nhận thấy nguy hiểm, Tấn Tỏa Dương đã sầm mặt xuống, lập tức ôm lấy nửa giỏ hồng bên cạnh, quyển tính thư luôn mang bên người cùng với búp bê bùn, mau chóng nhảy xuống khỏi xe trâu.
Chàng trai tóc trắng chạy lấy đà hai bước trên mặt tuyết, tiện tay rút ra một tờ tính thư tỏa sáng rồi đạp lên tờ tính thư bay lên đó, tránh thoát khỏi những tảng đá núi đang không ngừng trút xuống từ đỉnh đầu. Hắn lạnh mặt mang theo một đống đồ lỉnh kỉnh bay vèo qua cánh rừng, gây nên một hồi gà bay chó sủa, cuối cùng lúc quẹo qua một cây tuyết tùng có đỉnh mọc nghiêng, cả người lẫn giỏ ngã nhào xuống rìa vách núi cách xa “bàn chân khổng lồ” nọ.
Lần này tiếng động khi Tấn Tỏa Dương và búp bê bùn rơi từ giữa không trung xuống khá lớn, đám “chân to” đang đuổi theo sau bọn họ cũng khựng lại một thoáng.
Tấn Tỏa Dương vừa may mắn tránh được một kiếp nhưng lại bị tuyết trên ngọn cây rơi hết xuống đầu, hắn cau mày ho khan, chống đỡ cơ thể trên nền tuyết, nghiêm túc thấp giọng hỏi búp bê bùn đang ôm đầu run rẩy trong lòng mình:
“Ngươi sao rồi?”
【Tôi, tôi không sao ạ.】
“Thế hồng đâu?”
【Ớ? Hồng?】
Tấn Tỏa Dương cau mày hỏi thế làm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tinh-su/956530/chuong-173.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.