Sáng sớm hôm sau, trong lúc Tấn Tỏa Dương và thư ký còn đang uống trà và ăn sáng trong phòng trà nhỏ dưới nhà khách thì chủ tịch Thạch đã vội vàng dẫn theo người của mình tìm tới, nom bộ dáng thì có vẻ ông hưng phấn đến nỗi suốt đêm không ngủ.
Đội chiêng, đội pháo, nhân viên kỹ thuật và mấy vị cán bộ huyện thì đương nhiên cần đi theo trong lúc lên núi xem đường. Duy chỉ có một ông cụ si ngốc đi theo phía sau đội ngũ, gương mặt thô ráp xấu xí, bước đi còn run lẩy bẩy, là khiến người ta lấy làm lạ.
Chủ tịch Thạch bèn dùng phương ngôn bản địa để nói xì xà xì xầm vài câu gì đó với ông lão mặc áo bông to ụ kia, rồi khom lưng đưa cho lão vài điếu thuốc lá xịn, ông lão si ngốc này vừa nhận được thuốc lá thì liền cười a a a gật đầu. Bấy giờ, chủ tịch Thạch mới xoa xoa tay, quay đầu sang giải thích cho Tấn Tỏa Dương, người đang tỏ vẻ khó hiểu:
“Ngại quá ngại quá, ông cụ này họ Thạch, trước đây sống cùng thôn với tôi, từ bé đầu óc ông ấy đã có chút vấn đề nên đến từng này tuổi rồi vẫn không có con cái bên cạnh chăm sóc…… Mấy năm trước ông ấy sống một mình trên núi để trông miếu, giờ thì chuyển xuống sống trong viện dưỡng lão ở thị trấn…… Lần này ông ấy sẽ đi cùng đoàn ta, đây xem như là một thông lệ ở chỗ chúng tôi rồi, mỗi khi có du khách ngoại lai lần đầu lên núi thì đều phải bỏ chút tiền
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tinh-su/956487/chuong-130.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.