Lúc xe của Lão Đổng chầm chậm lăn bánh vào sân nhà cũ, Tấn Hành năm ấy mới qua sinh nhật 17 tuổi đang xịu mặt dắt xe đạp chuẩn bị ra khỏi nhà.
Tấn Thục lớn hơn hắn vài tuổi thì đang bất đắc dĩ đuổi theo phía sau, khuyên nhủ hết lời mới kéo được thằng nhóc vừa cãi nhau ầm ĩ với ông nội về, cũng giành lấy cái xe đạp của hắn.
“Năm nay em bao nhiêu tuổi rồi hả, có thể hiểu chuyện một chút được không……. Ông muốn em ra nước ngoài chứ đâu phải muốn hại em, ra ngoài rèn luyện mấy năm rồi trở về, nhất định sẽ có ích cho sự nghiệp của em sau này……”
“Không muốn học kinh doanh? Thế em muốn học cái gì……. Chẳng phải đã bàn bạc với em từ sớm rồi hay sao…… Tốt xấu gì em cũng nghe ông nói vài câu đi chứ, giờ ông lớn tuổi rồi, có rất nhiều việc đều…… Vả lại bố mẹ cũng đã……”
“Chị? Chị và em vốn không giống nhau, Tấn Hành à…… Em đừng nhìn chị bằng ánh mắt như thế, bây giờ chị có thể tự quyết định cuộc đời mình, đó là vì chị đã có năng lực độc lập gánh vác tránh nhiệm rồi, còn em thì mới bao lớn? Suy nghĩ của em còn chưa thành thục……”
Hai chị em đứng ở cổng nói qua nói lại, Tấn Hành từ đầu chí cuối đều lạnh mặt miễn cưỡng nghe, Tấn Thục thì cứ kéo hắn kiên trì khuyên bảo.
Tuy nhiên hiệu quả không được lý tưởng cho lắm, Tấn Hành hồi đó còn trẻ tuổi nóng tính cũng chẳng nghe ai nói lọt câu nào, Tấn Thục ảo não thở
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tinh-su/956402/chuong-46.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.