Đã nhiều ngày nay tôi ngủ không được ngon, trước mắt luôn chợt hiện lênnhững hình ảnh mơ hồ, dường như rất quen thuộc, nhưng khi lại gần, thìnhững hình ảnh đó lại biến mất. Lúc nửa đêm đèn tắt, một mình tôi nằmtrên giường trống trải, nhìn ngắm vầng trăng cô đơn treo trên cao, cảmgiác như trong tâm thiếu mất thứ gì đó, tạo thành một cái lỗ hổng nhonhỏ, vẫn luôn chảy máu không ngừng.
Niễn Ngọc tới xem bệnh chotôi, tôi thuận tiện xin luôn phương thuốc an thần, tôi cố chịu đựng vịthuốc đắng ngắt mà uống một hơi, kết quả cũng thật tốt, ngủ thẳng mộtgiấc đến bình minh. Lúc Niễn Ngọc viết phương thuốc cho tôi đã từng dặn: “Thuốc này tuy tốt, nhưng không nên dùng lâu dài. Không biết Ma Quân đã mơ thấy gì, đừng ngại nói ra”. Lưng ông ta cúi sâu xuống, góc độ rấtđẹp, mái tóc đen đều đã được buộc chặt sau gáy.
Tôi mở miệng, lời muốn nói lên đến cửa miệng rồi lại nuốt xuống, chỉ nói một cách mơ hồ:“Cũng không có gì, bây giờ tỉnh táo rồi, thì lại không nhớ được gì cả”.
Niễn Ngọc gật đầu, đi đến bên giường vén rèm lên, ánh mặt trời chiếu vào bên trong phòng: “Nếu đã không nhớ gì cả, chắc chuyện đó cũng không quantrọng, e là hiện giờ thân thể Ma Quân không khỏe nên mới thế, đợi vếtthương lành rồi, tự nhiên sẽ tốt thôi. Ma quân xem, cảnh sắc bên ngoàirất đẹp, tuy là trên người ngài có thương tật, nhưng vẫn nên ra ngoài đi lại nhiều một chút, như vậy vết thương mới mau lành được”.
Tuyông ấy nói như thế, nhưng tôi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tinh-su-bi-thuong-cua-mot-nang-phuong-hoang/1880610/quyen-2-chuong-53.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.