Mấyngày gần đây tâm trạng của Cẩm Thanh có lẽ cũng không tệ lắm, nên cuộcsống của bản thượng thần cũng vô cùng dễ chịu. Ví dụ như lúc bản thượngthần ở dưới tàng cây hóng gió, Cẩm Thanh sẽ lặng lẽ đưa đến một bìnhtrà, ngoài ra còn có một ít điểm tâm; lúc bản thượng thần ngủ gà ngủgật, Cẩm Thanh sẽ yên lặng ngồi cạnh tôi, thỉnh thoảng còn quạt cho tôi; ngay đến cả lúc bản thượng thần cùng anh ta ăn cơm, Cẩm Thanh cũngthỉnh thoảng giúp đỡ người có thị lực không tốt là tôi, gắp đồ ăn đặtvào bát cho tôi.
“Cẩm Thanh, nho trong vườn của chúng ta hôm naycó thể hái ăn được rồi chứ? Hôm qua tôi ngồi dưới gốc nho hóng gió, mùinho thơm cứ quanh quẩn quanh mũi tôi thôi”.
Cẩm Thanh cười dịu dàng, chạm nhẹ vào mũi tôi, rồi viết vào tay tôi: “Chờ một lát, tôi đi hái”.
Tôi cầm lấy quạt hương bồ(33) trong tay anh ta, quạt mấy cái, nịnh nọt:“Cẩm Thanh thật là lợi hại, nhanh đi nhanh về, nhớ chọn trái nào chínhãy hái nhé”.
Bản thượng thần vô cùng vui mừng, có cảm giác như đứa con đã lớn biết thương yêu quan tâm đến mẹ.
Thấy Cẩm Thanh đi xa rồi, tôi mới lén lút lấy từ trong ngực ra một cái bìnhsứ nhỏ, rồi lấy một viên thuốc bằng hạt gạo từ trong bình ra, đưa vàomiệng nuốt. Lắc lắc cái bình, số thuốc còn lại trong bình cũng không còn nhiều lắm.
Lúc tiễn Thái Thượng Lão Quân về, bản thượng thần vàCẩm Thanh cùng nhau tiễn ông ấy ra đến cửa. Lúc tới cửa, Thái Thượng Lão Quân vỗ đùi,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tinh-su-bi-thuong-cua-mot-nang-phuong-hoang/1880609/quyen-2-chuong-52.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.