Một lời hứa hẹn ngọt ngào. Mở ra bao hi vọng xoa dịu cho hai trái tim đang thổn thức vì sắp rời xa. 
Mặc Tâm tin lời anh. Cô cầu mong việc anh cần thu xếp gì đó sẽ thuận buồm xuôi gió, cầu mong thời gian trôi qua mau để đến Tết anh lại lên như đã hẹn. 
Vậy mà, lời cầu mong ấy chẳng được thuận ý như lòng thành cô cầu nguyện. Bởi có một việc xảy ra tức thời khi anh đưa cô trở lại nhà chú Dương. 
Bàn chân hai người còn chưa bước lên khỏi bậc thềm đã nghe một tiếng gọi lớn từ sau lưng. 
"Nguyên Phong!" 
Mặc Tâm nghe tiếng gọi quen quen, còn đối với Nguyên Phong nó quá đỗi thân thuộc, vì đó là giọng của Yên Linh, người đã lải nhải theo anh từ bé đến tận bây giờ. Nguyên Phong từ từ xoay mặt. 
Đập vào mắt anh là hình ảnh Yên Linh đang bước vội xuống xe Lâm Bình và đi nhanh về phía anh. 
Sau khi đến trước mặt hai người, ánh mắt cô ấy nhìn chằm chằm vào hai bàn tay đang đan nhau, sau đó liếc qua Nguyên Phong chưa đến nửa giây đã nhắm thẳng vào Mặc Tâm. Một ánh mắt mang nhiều định kiến nên lời nói ra không dễ nghe một chút nào: "Cô dám dụ dỗ chồng tôi?" 
"Yên Linh!" Nguyên Phong sửng sốt. Anh thật không ngờ cô ta dám gọi thẳng anh là chồng khi giữa hai người chưa có gì ràng buộc, mà có chăng cũng chỉ là lời hứa của ba mẹ hai bên. 
"..." Mặc Tâm đứng lặng. Ánh mắt e dè của người
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tinh-si/2908630/chuong-23.html