"Cô nói tôi nghe, cô đã bỏ loại gì?" Mẹ anh bước thẳng tới toan nắm cổ tay Mặc Tâm để hạch tội. 
"Mẹ!" Nguyên Phong nhanh tay đẩy Mặc Tâm ra sau lưng anh, đứng chắn bước chân và cánh tay đang vươn lên uy hiếp người của mẹ. 
"Con còn bao che! Có biết thân mình sắp nguy rồi không?" Dính ba bùa mê thuốc lú đó, tỉnh không ra tỉnh, mê không ra mê. Hồn phách cứ dật dờ, ngây ngây dại dại thì còn gì có ngày mai? 
"Đúng đó mẹ! Phải bắt cô ta khai ra để biết đường chữa trị!" Yên Linh đổ thêm dầu vào lửa. 
Nguyên Phong trừng ánh mắt sắc lạnh vào cô ta. Nó dự báo một cơn sóng ngầm sắp ập đến. 
Bắt gặp ánh mắt đó, Lâm Bình thấy lo sợ thay cho Yên Linh. Bởi nhiều lần đi bar, anh ta thấy Nguyên Phong trừng ai bằng đôi mắt ấy là kẻ đó sắp bị anh cho ăn côn nhị khúc. Nên anh ta nhanh chân bước lên đứng giữa họ, nhìn bác gái: "Bác đừng tin ba lời nói nhảm!" rồi nhìn sang Nguyên Phong, lựa lời khuyên: "Cậu nên về nhà!" Ở đây che che chắn chắn không phải là cách hay, ngược lại càng làm Yên Linh nổi ghen xúi mẹ anh làm loạn. 
Hành động và lời nói của những người thân Nguyên Phong lọt hết vào mắt và tai Mặc Tâm. Dù ở sau lưng anh nhưng cô thấy và nghe không bỏ sót một chi tiết nhỏ. 
Cô là nể mặt anh nên bấm bụng nhẫn nhịn, chứ mấy lời vu khống vừa rồi, cô nghe không lọt tai. Mặc Tâm cô tuy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tinh-si/2908629/chuong-24.html