Người đi xuống đồi hết tự đời nào, Nguyên Phong và Mặc Tâm vẫn chưa hề hay biết. 
Trong mắt anh, đất trời giờ này chỉ còn mỗi cô gái đang hái chè kia. Anh lo nhìn cô, ngắm cô sợ còn chưa đủ nên không rảnh để ý đến ai! 
Còn MặcTâm tay hái chè nhưng tâm trí mãi nghĩ về một người. Có mấy lần cô giật mình vì nhận ra mình không tập trung làm việc lỡ hái nhầm lá chè già. Cô bực bội vò nát rồi đổ thừa cho người nào đó: "Đường Nguyên Phong, anh là một con rùa già rụt cổ thành tinh ám theo hại người!" 
Ở gần sát bên, Nguyên Phong nghe rất rõ những lời cô vừa mắng. Anh nhìn chằm chằm vào nét mặt cau có giống y như mèo của Mặc Tâm, tự nhiên anh không giận mà bật cười. 
Rùa già thành tinh? 
"Cũng biết mắng người cơ đấy?" 
Mặc Tâm sững sờ. Giọng cười đó, tiếng nói đó là của con rùa già cô vừa chửi! Mặc Tâm xoay mặt. 
Dưới nắng mai, mái tóc nâu theo gió rủ lòa xòa xuống trán, khuôn mặt điển trai mê đắm lòng người, nụ cười ấm áp của anh rõ ràng chân thực. Vậy mà, Mặc Tâm nào tin. Cô nhắm mắt rồi mở ra mấy lần, vẫn thấy anh ngồi đó. Cô bực dọc đưa hai tay vỗ má, thầm than: "Tỉnh đi Mặc Tâm!" 
"Em làm sao vậy, mèo?" Nguyên Phong đứng lên bước lại gần Mặc Tâm, khom người, ánh mắt đau đáu vào mặt cô. 
Gương mặt người con trai chỉ một giây phóng đại trong tầm mắt làm Mặc Tâm thấy đôi mắt
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tinh-si/2908614/chuong-34.html