Cô có muốn gả cho anh không? 
Dĩ nhiên là muốn! 
Vì có cô gái nào không muốn gả cho người mình yêu chứ? Ai không muốn cùng người mình yêu nắm tay nhau bước vào lễ đường kết đầy hoa cưới để trọn đời gắn kết bên nhau? 
Nhưng mong muốn đơn sơ ấy không phải ai cũng có thể. Mặc Tâm có linh cảm rồi đời mình cũng vậy nên có gả cho anh không sau này hẵng nói. Còn bây giờ... 
Nắng đã lên cao. Nhìn xung quanh vắng bóng người, Mặc Tâm không biết chị em trong đội 1 đã đi đâu. Có thể họ đang nghỉ ăn trưa ở đâu đó vì bình thường họ phải hái cả ngày để kịp thu hái lá chè tươi đảm bảo chất lượng. 
Nhìn những búp chè tươi vương vãi trên các luống và nằm dưới vạt cỏ, Mặc Tâm lo sợ nhìn Nguyên Phong: "Chỗ chè rơi này mình phải làm sao?" 
Mặc Tâm nhớ lời chị Mười đã dặn: "Phải đảm bảo sự nguyên vẹn của búp và lá chè, tránh làm dập những búp chè tươi!" 
Vậy mà, cô đã để rơi cả một mớ chè. 
Nguyên Phong nhìn một lượt, anh cởi chiếc áo khoác gom mớ lá chè vào trong áo trước đôi mắt ngạc nhiên của Mặc Tâm. 
"Đi theo anh!" Nguyên Phong sau khi nắm đôi bàn tay Mặc Tâm săm soi ngón tay cái và ngón trỏ bị nhuộm màu xanh đen, anh xót bàn tay ngọc nên kiên quyết đưa cô đi khỏi nương chè. 
"Vậy còn công việc của em?" Bước chân anh dài, Mặc Tâm vừa chạy theo vừa hỏi. 
"Em đến đây để làm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tinh-si/2908613/chuong-35.html