"Mặc Tú, sao em khóc!" Trần Hàn nhìn người con gái anh thầm yêu khóc rưng rức ở góc kho hàng công ty, anh đau lòng.
"..." Mặc Tú ngước khuôn mặt đẫm nước mắt nhìn anh: "Anh Hàn...Tú khổ quá!". Mặc Tú lại úp mặt vào tay khóc.
"Có chuyện gì...cứ nói anh nghe. Giúp được, anh sẽ giúp em!" Trần Hàn ngồi xổm xuống cạnh người con gái, quan tâm choàng tay ôm lấy bờ vai gầy đang không ngừng run lên.
"Em...có... thai!" Mặc Tú nói trong tiếng khóc nấc: "Ba em biết được, chắc ổng...chết mất!" Mặc Tú đau khổ.
Giây phút biết tin mình mang thai, cô mới nhận ra mình dại dột biết bao nhiêu. Trao trái tim si tình không đúng người còn mang thai con của người đó. Tin này đến tai ba cô, chắc ông sốc mà ngã ngửa.
Đời cô chỉ có ba. Ba nói: "Mẹ con đã vĩnh viễn ra đi sau ca sinh khó! Để lại đứa con gái còn đỏ hỏn cho ba."
Ba cô thương con, sợ con khổ trong cảnh mẹ ghẻ con chồng nên quyết ở vậy gà trống nuôi con. Cả đời lầm lũi vừa làm cha vừa làm mẹ dành hết tình thương cho cô con gái bất hạnh sớm mồ côi mẹ.
Mặc Tú nhớ, ngày cô trở thành thiếu nữ, cô không có mẹ để hỏi nên chẳng biết làm sao? Cô cứ ôm gối ngồi suốt ngày trong nhà tắm. Ba đi làm về không thấy, chạy tìm cô khắp xóm. Cuối cùng bất lực khóc thét trước sân nhà.
"Mặc Tú! Con đã đi đâu?" Ở trong nhà tắm cô nghe tiếng ba gào khan cả giọng.
"Ba...con...
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tinh-si/2908596/chuong-41.html