Cả đêm Nguyên Phong ngồi trầm tư ngoài hiên vắng. Mới năm giờ sáng anh đã trở lại bản làng sau khe đá.
Sương trắng còn viền quanh vách đá cheo leo, lãng đãng vướng trên vai áo anh. Trong màn sương bảng lảng, anh lần tìm đến một ngôi nhà.
Cánh cổng nhà khép hờ. Anh đưa tay đẩy nhẹ vào trong. Bước chân ngập ngừng, dừng lại trước hiên.
Cửa nhà còn cài then kín mít. Có tia sáng vàng le lói len qua khe. Bên trong chắc ấm áp lắm! Chẳng bù cho anh ở bên ngoài, thật lạnh!
Nhìn sững vào cánh cửa một hồi lâu. Cuối cùng anh cũng không dám bước đến gần đành ngồi xuống, lặng lẽ đợi trước mái hiên.
Trái tim đang không ngừng đập rộn khiến hơi thở cứ chẹn cứng trong lồng ngực. Có mấy lần anh phải hít thật sâu mới đưa đủ ôxi thẩm thấu vào máu.
Tiếng gà ở bản đã rộn ràng báo sáng. Nhưng người trong nhà vẫn chưa thức giấc. Nguyên Phong uể oải ngồi tựa vào tường ở đầu hiên nhắm mắt mơ về một bóng hình.
Trong đầu anh lung linh một Mặc Tâm với bộ đồ sặc sỡ sắc màu, mái tóc dài đen buông lơi xuống bờ vai càng làm nổi bật khuôn mặt nhỏ trắng trẻo dễ thương. Anh bất giác nở một nụ cười.
Bình minh kéo mặt trời lên cao mang ánh nắng vàng rải xuống bản làng còn giăng trắng màn sương sớm.
Cây mận đầu hè đón tia nắng sớm chiếu lung linh hạt sương đêm đọng trên bông hoa trắng muốt đang e ấp bên bờ rào đá xám.
Nguyên Phong thẫn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tinh-si/2908575/chuong-52.html