Edit: Thố Lạt
Tôi cũng không nhớ ai đã từng nói với tôi câu này, tất cả những cuộc gặp gỡ trên đời, vốn đều là gặp lại sau khi xa cách lâu ngày.
Nhiều năm sau, tôi gặp lại chàng trai khiến tôi của tuổi mười tám vừa gặp đã yêu. Anh phong độ nho nhã đứng ở trung tâm sáng nhất bữa tiệc, tiến lên gật đầu chào hỏi khách khứa, khi ăn uống lộ ra vẻ xa cách khó thấy.
Bữa tiệc hôm nay là để ăn mừng công ty SK sắp mở rộng thị trường ở thành phố S, các doanh nhân có tiếng trong thanh phố đều tề tựu đông đủ, cũng chỉ vì tổng giám đốc SK vừa rời Đức về nước Tần Diệc Phong. Thần thoại trong mắt giới doanh nhân, con cưng của thượng đế.
Tôi đứng ở một góc không người, nhìn anh thật kĩ không kiêng nể gì, thật sự là anh, đã trở lại.
Dưới ánh đèn hoa lệ, anh tuấn mỹ như thần, đồ vest trắng làm nổi bật dáng người cao lớn của anh. Có lẽ do vô ý, tôi chạm phải ánh mắt thoáng qua của anh.
Ánh mắt của anh lạnh lùng đến đáng sợ, chỉ trong nháy mắt, tôi cảm thấy toàn thân lạnh toát, bất giác rùng mình, vội dời mắt.
Đang hoảng sợ, một bàn tay khẽ chạm vào tôi: "Mạn Mạn, thấy chán rồi à?"
"Tôi quay đầu lại, cười với anh: "Không có." Dừng một lát, nhớ đến ánh mắt như hàn băng khi nãy, tôi vẫn nói: "Tiêu Viễn, em thấy hơi ngột ngạt, em ra ban công hít thở không khí."
"Amj đi cùng em." Tiêu Viễn nhìn tôi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tinh-sau-sao-luu-luyen/2035768/chuong-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.