Ba giờ sáng, tôi tỉnh dậy từ trong ác mộng, chạm vào gối, hơi ẩm ướt.
Tôi vô lực dụi mắt, đúng lặng trước cửa sổ, ngẩng đầu nhìn, bầu trời tối đen mà trống rỗng, như có thể khiến người ta nghẹt thở.
Trong đầu tôi cứ tua lại cảnh Tần Diệc Phong nhìn cô gái ấy, quen thuộc như vậy, lại xa lạ đến thế.
Tuy hôm ấy trên sân Thượng Chu Mộ Hải nói vậy, nhưng cũng không có hành động gì cụ thể, anh ta không làm phiền, với tôi, là một chuyện tốt.
Hôm nay tôi vẫn như thường lệ, tan làm đi xuống gara, vừa đi đến bên xe của mình, đã nghe thấy giọng Tần Diệc Phong: "Mạn Mạn."
Cái tên quen thuộc từ rất lâu rồi, tôi nghe thấy mà nước mắt như muốn tràn mi, nhưng khi quay lại mới nhận ra không phải anh đang gọi tôi.
Anh nhìn cô gái áo vàng trẻ tuổi, cưng chiều nói: "Không phải đã dặn em gọi cho anh rồi sao, anh đến đón em."
Cô gái kéo tay anh, nhõng nhẽo nói, "Biết anh là người bận rộn, sao dám làm phiền anh chứ."
Tần Diệc Phong cười yêu chiều, đảo mắt trông thấy tôi đang đứng bên cạnh.
Tôi gượng nở nụ cười, nhanh chóng mở cửa xe muốn bỏ chạy, nhưng trong lúc hoảng loạn không mở được khóa, không mở được cửa.
Đợi đến lúc tôi mở được, anh và cô ấy đã ngọt ngào đến bên tôi.
Anh thản nhiên cười nhìn tôi, ánh mắt xa cách lạnh như băng, nói: "Lục Mạn, cô làm gì ở đây, Tiêu Viễn đâu?"
"Tôi hốt hoảng, chột dạ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tinh-sau-sao-luu-luyen/2035763/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.