Em không biết, em nên ra sức giành lại anh, hay là đứng sau anh, kiên định xoay người rời bỏ, từ nay, gần ngay trước mặt mà xa tận chân trời.
Tôi chạy vào toilet, dùng nước lạnh rửa mặt, cái lạnh thấu xương này, khiến tôi khôi phục lí trí.
Tôi lau khô nước, đi ra như không có gì, Tần Diệc Phong và Tiểu Thâm cũng đứng cách đó không xa, hai người đều đang nhìn tôi.
Từ mái tóc, khuôn mặt, ngay cả dáng đứng cũng giống nhau đến vậy.
Anh thấy tôi đến, cúi người, dịu dàng nói với Tiểu Thâm: "Mẹ con đến rồi, ba đi trước đây."
"Ba, ba đi đâu vậy?" Diệc Thâm nghiêng đầu hỏi.
"Ba còn có việc bận, Tiểu Thâm về nhà với mẹ trước nhé."
"Con biết rồi, mẹ từng nói với con, ba bận thám hiểm, sau này con cũng muốn đi Nam Cực với ba." Tiểu Thâm tỏ vẻ biết tuốt.
Tôi bước nhanh về phía trước, nắm tay Tiểu Thâm, cúi đầu không dám nhìn vào mắt Tần Diệc Phong, nói: "Xin lỗi, làm phiền anh rồi."
"Thằng bé... tên gì?" Trên mặt anh hiện vẻ do dự.
Tôi bị câu hỏi bất ngờ của anh dọa, rất lâu sau mới trả lời: "À, thằng bé tên Lục Diệc Thâm."
Anh nghe xong, như lẩm bẩm: "Tôi nghĩ là thằng bé mang họ Tiêu." Nói xong mi tâm giãn ra, như mây tan trăng sáng.
Anh nhanh chóng khôi phục vẻ lạnh lùng xa cách, nhìn tôi, hỏi: "Em có gì muốn nói với tôi không?"
Tôi ngẩng đầu nhìn khuôn mặt góc cạnh lạnh lùng của anh, lắc đầu.
Tần
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tinh-sau-sao-luu-luyen/2035754/chuong-9.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.