Chương trước
Chương sau
Ta quay đầu nhìn Nguyên Thừa Hạo, hắn đứng nhiên cũng nghe ra. Tân vương phi vội đứng lên: "Để nương ra ngoài xem."
"Không cần, là Dương Thành Phong."
Sắc mặt Tân vương phi lập tức thay đổi, ta biết bà băn khoăn điều gì, bà sợ Dương tướng quân biết chuyện bà và Hứa Thái Hậu còn sống. Ta đứng dậy, nhỏ giọng: "Vẫn là để thần thϊế͙p͙ đi."
Nguyên Thừa Hạo không nói lời nào, coi như đồng ý.
Ta mở cửa ra ngoài, thấy có thị vệ chạy vào, gặp ta, bọn họ đều kinh hãi. Ta chỉ hỏi: "Dương tướng quân đâu?"
Một thị vệ quay đầu chỉ chỉ ra ngoài, ta tiến lên, nói: "Tất cả đều đợi ở nơi này, không được lộn xộn!"
Bọn thị vệ nhìn nhau, không dám nói gì.
Ta ra ngoài, từ xa trông thấy Dương tướng quân.
Gọi ông ấy, ông ấy thấy ta, vội đi tới, hành lễ: "Nương nương, Hoàng Thượng đâu?"
"À, Hoàng Thượng đang nghỉ ngơi bên trong, sao Dương tướng quân lại tới đây."
Ông ấy thở phào nhẹ nhõm, đáp: "Đưa mạt tướng đi xem Hoàng Thượng. Hôm qua Hoàng Thượng mất tích, mạt tướng sốt ruột, phái người tìm kiếm khắp nơi mới tìm đến nơi này."
Ta dẫn đường, thời điểm đẩy cửa đi vào, đã không còn thấy Tân vương phi.
"Sư phụ tới rồi." Người trêи giường nhàn nhạt nói.
Dương tướng quân vội đi tới: "Hoàng Thượng sao vậy? Mạt tướng lập tức kêu Tùy đại nhân tới."
"Không cần, trẫm vẫn là về Cung phủ trước chờ sư phụ tới đón trẫm."
Ta cũng biết hiện tại ở lại nơi này, Hứa Thái Hậu và Tân vương phi sẽ gặp nguy hiểm, chỉ là, hắn đi như vậy, Hứa Thái Hậu sẽ đồng ý sao?
Dương tướng quân chần chờ, nhíu mày hỏi: "Hoàng Thượng biết đây là đâu không?"
Kinh ngạc nhìn ông ấy, ta không biết vì sao ông ấy lại hỏi như vậy, kỳ thật, ta cũng không biết nơi này là đâu, sợ rằng Nguyên Thừa Hạo cũng chưa kịp hỏi Hứa Thái Hậu.
Ta căng thẳng, mà hắn đã nhàn nhạt hỏi lại: "Không phải biệt viện của Hứa Xương sao?"
Tâm tư của hắn xoay chuyển thật nhanh, đẩy mọi chuyện lên đầu Hứa đại nhân, đúng thật là đường lui tốt nhất.
Dương tướng quân ngẩn ra: "Là Hứa đại nhân cứu Hoàng Thượng?"
Nguyên Thừa Hạo gật đầu.
Dương tướng quân không hỏi gì thêm, chỉ nói: "Đây không phải biệt viện của Hứa đại nhân, nơi này ở Lê Cương."
Ta kinh hãi, ngày xưa Lê Quốc bị Tây Chu tiêu diệt, địa phận nhập vào bản đồ Tây Chu gọi là Lê Cương. Nơi này, đã không còn thuộc Du Châu sao? Có điều, cách Du Châu cũng không quá xa. Vì đây là chỗ ở của Hứa Thái Hậu, ta không thể hỏi loạn.
Nguyên Thừa Hạo sửng sốt, nhanh chóng thay đổi chủ đề: "Sư phụ giúp trẫm dẫn một người tới đây."
Dương tướng quân tiến lên, hắn nói nhỏ bên tai ông ấy vài câu, Dương tướng quân gật đầu lui xuống. Ta biết hắn đương nhiên sẽ không để người nọ ở lại nơi này, hắn sợ Hứa Thái Hậu sẽ gây bất lợi với người đó.
Ta ngồi vào mép giường, nhỏ giọng: "Chàng làm như thế không sợ Thái Hậu nương nương không vui sao?"
Hắn nắm tay ta, bất lực cười: "Bà ấy không vui thì có thể thế nào? Sư phụ ở đây, bà ấy sẽ không lộ diện."
Việc này, ta đương nhiên hiểu.
Dương tướng quân nhanh chóng trở về, bẩm báo: "Hoàng Thượng, người đã đưa đi rồi, mạt tướng cõng ngài."
Hắn không cự tuyệt, từ trêи lưng ông ấy ra ngoài. Ngoài viện, ngoại trừ nha hoàn thì không còn ai khác, bộ dáng mười phần rất giống biệt viện.
Dương tướng quân không đưa chúng ta đi từ cửa chính, mà dừng bên cạnh một cái giếng ở hậu viện. Ta giật mình, có thị vệ nhô đầu ra đỡ hắn vào, sau đó giơ tay đỡ ta.
Không ngờ dưới giếng lại có một cái động khác.
Nhìn đường đi liền biết nơi này có người thường xuyên đi lại, xem ra nơi này, Hứa Thái Hậu dã sử dụng nhiều năm. Nguyên Thừa Hạo đương nhiên cũng giật mình, thời điểm chúng ta tới đều hôn mê, hoàn toàn không biết mình tới bằng cách nào.
"Hoàng Thượng, mạt tướng chưa từng nhìn thấy Hứa đại nhân." Dương tướng quân đột nhiên nói.
Hắn ho một tiếng: "Trẫm kêu ông ta ra ngoài tìm ngươi, thật không ngờ ngươi đã tới trước. Sư phụ đúng là lợi hại, thế mà tìm ra nơi này."
Dương tướng quân giải thích: "Địa đạo này đã đào mười mấy năm, khi đó Hoàng Thượng còn nhỏ, thật không ngờ, hiện tại vẫn còn người sử dụng."
Đầu địa đạo bên kia, cửa ra cũng là miệng giếng.
Lên rồi, ta càng thêm kinh ngạc, là hậu viện Tân Vương phủ!
Lúc này, ngay cả Nguyên Thừa Hạo cũng cả kinh nói không ra lời.
"Mạt tướng đưa Hoàng Thượng về Cung phủ, người đó, Hoàng Thượng muốn xử trí thế nào?" Dương tướng quân thấp giọng hỏi.
Nguyên Thừa Hạo hoàn hồn, sau một lúc lâu, mới nói: "Giải tới nơi này, phái người trông coi, không được xảy ra chút sai lầm nào."
Dương tướng quân nhận lệnh, đưa chúng ta về Cung phủ. Thời điểm Tùy thái y tới, ông ấy xoay người ra ngoài.
"Hoàng Thượng..." Tùy thái y thấp giọng gọi.
Hắn ngước mắt nhìn một cái, mới vươn tay. Tùy thái y bắt mạch cho hắn, hắn bỗng nhiên nói: "Tùy Hoa Nguyên, trẫm..." Nhíu mày, hắn không tiếp tục nữa.
Tùy thái y hỏi: "Hơi thở của Hoàng Thượng quá yếu, có chỗ nào không khỏe sao?"
Hắn khẽ cười, gật đầu: "Quả thật không thoải mái, trẫm muốn ngủ một lát."
Tùy thái y thu tay, nhỏ giọng: "Vâng, chờ Hoàng Thượng tỉnh lại rồi uống thuốc."
Cùng Tùy thái y ra ngoài, ta nhịn không được mà hỏi: "Hoàng Thượng sao rồi?"
Ông ấy thở dài lắc đầu: "Bệnh cũ của Hoàng Thượng tái phát, lại bị thương, hơn nữa hình như... Đã lâu không ngủ."
Ta cúi đầu, đã xảy ra nhiều chuyện như vậy, kêu hắn ngủ sao được? Sợ rằng chỉ có hai lần hôn mê kia mới nhắm mắt.
Tùy thái y lui xuống nấu thuốc, thời điểm ta xoay người, thấy Dương tướng quân đứng cách đó không xa. Ông ấy nâng bước đi tới, bỗng nhiên nói: "Địa đạo ở Tân Vương phủ kia đã bị vùi lấp mười bảy năm trước."
Dương tướng quân đúng là thông minh, nếu đúng như Nguyên Thừa Hạo nói, bên kia là biệt viện của Hứa đại nhân, ông ta cần gì phải dùng mật đạo này? Khơi thông địa đạo đã bị vùi, công trình này không nhỏ, dù sao hiện giờ Lê Cương đã thuộc thổ địa Tây Chu, Hứa đại nhân còn dùng địa đạo, làm vậy không phải điều thừa sao?
Dương tướng quân đang nghi ngờ cái gì?
Ta khẽ cười: "Tướng quân muốn hỏi điều gì?"
"Mạt tướng muốn biết, rốt cuộc là ai đã cứu Hoàng Thượng? Hoặc là nói, trong biệt viện kia, ai ở?"
Theo bản năng quay đầu nhìn phòng của Nguyên Thừa Hạo, ta thấp giọng: "Nếu tướng quân muốn biết thì vào trong hỏi, Hoàng Thượng sẽ nói với ngài."
Ông ấy nắm chặt trường kiếm, xoay người.
Ta vội vã nói: "Tướng quân, có một số việc, bổn cung hi vọng ngài coi như không biết. Quan trọng là Hoàng Thượng đã an toàn trở về, không phải sao?"
Dương tướng quân dừng bước, sau một lúc lâu, mới nói: "Ý tốt của nương nương, mạt tướng hiểu."
"A..." Ta còn muốn nói gì đó, ông ấy đã bỏ đi.
Đứng ngoài này một lát, thấy quản gia tới, trông thấy ta, gã vội nói: "Nhị tiểu thư về rồi, lúc lão nô thu dọn phòng của ngài nhìn thấy thứ này, hình như là đồ tốt, sao có thể ném loạn vậy!"
Nhìn qua, là nhuyễn giáp tơ vàng của Nguyên Phi Cẩm, thì ra lúc chúng ta ra ngoài, hắn căn bản không hề mặc. Nhận lấy, ta lập tức về phòng, lòng đang tức giận, lại thấy hắn đã ngủ sâu, ta không đành lòng đánh thức hắn.
Ngồi bên mép giường một lát, ta thế mà mơ mơ màng màng ngủ quên mất.
Cảm giác nam tử nhẹ nhàng vỗ về mặt ta, ta mở mắt, thấy hắn đang nhìn mình, vội ngồi dậy.
"Sao thế? Nhìn nhìn mặt nàng kìa." Hắn thấp giọng hỏi ta.
Ta phẫn nộ ném nhuyễn giáp tơ vàng qua: "Vương gia cho chàng thứ này chẳng lẽ để chàng ném loạn sao?" Nếu hắn mặc, cũng đã không bị thương rồi.
Nguyên Thừa Hạo ngẩn ra, khẽ cười: "Một đao kia, nếu người đó không đâm trúng, trẫm đã có thể chết thật. Chẳng lẽ người đó sẽ không cho rằng trẫm đang chơi đùa hắn sao?"
Đầu ngón tay run lên, lời chàng nói đúng là có đạo lý.
Hắn nhích lại gần ta: "Trẫm không thoải mái, ngay cả nàng cũng không cho trẫm sắc mặt tốt."
Nhìn bộ dáng ủy khuất của hắn, ta nào thật sự giận hắn? Ta chỉ là trách hắn quá làm bậy thôi.
Hít sâu một hơi, ta hỏi hắn: "Chàng định xử lý người kia thế nào?" Giam giữ ở Tân Vương phủ cũng không phải kế lâu dài.
Hắn đã nhắm mắt, không trả lời, chỉ nói nhỏ: "Đầu trẫm nặng quá, Sinh Nhi, xoa cho trẫm."
Ta thở dài, duỗi tay xoa cho hắn: "Thϊế͙p͙ gọi Tùy thái y mang thuốc vào."
Hắn "Ừ" một tiếng, không nói nữa.
Nhớ lại chuyện của Dương tướng quân, nghĩ nghĩ, ta vẫn quyết định không nói với hắn, miễn cho hắn nghĩ nhiều, ta tin rằng Dương tướng quân sẽ lấy đại cục làm trọng.
Hầu hạ hắn uống thuốc, hắn không chịu nghỉ ngơi, dù thế nào cũng kéo ta nói chuyện.
"Trẫm nhớ Tuyền Nhi."
Ta giật mình, cười nói: "Thϊế͙p͙ cũng nhớ, chờ mọi việc ở đây xử lý xong xuôi, chúng ta lập tức trở về."
"Đúng vậy, còn có Ngọc Nhi, trẫm đã lâu không gặp nó, chắc hẳn nó lại cao lên không ít." Hắn dừng lại, đột nhiên nhíu mày, "Trẫm quên mất, mặt nạ của chúng ta còn ở đó."
Ta buồn cười nhìn hắn, đã là lúc nào rồi hắn còn nhớ tới việc này.
"Nhị tiểu thư, Nhị tiểu thư." Ngoài cửa, quản gia bẩm báo, "Nhị tiểu thư, Hứa đại nhân tới, nói là muốn gặp người."
Ta nhìn Nguyên Thừa Hạo, người Hứa đại nhân tìm tất nhiên không phải ta. Làm sao ông ta biết Nguyên Thừa Hạo ở đây?
Hắn nhíu mày: "Tổ mẫu."
Ta cũng nghĩ đến, xem ra chuyện của Hứa Thái Hậu, ông ta biết.
"Hoàng Thượng gặp không?"
Hắn nâng tay: "Bảo ông ta vào đi."
Hứa đại nhân đi vào, hành đại lễ với chúng ta: "Vi thần tham kiến Hoàng Thượng, tham kiến nương nương."
Hắn ngồi thẳng người, cười nhạo: "Không cần quanh co lòng vòng với trẫm, chuyện gì, nói đi?"
Hứa đại nhân rụt rè nhìn hắn, thấp giọng: "Hoàng Thượng, Thái Hậu nương nương nổi giận, nói là... Chuyện đó, giao cho vi thần làm."
Hắn nhíu mày: "Vậy sao? Ngươi làm? Làm thế nào?"
"Cái này..."
"Người đó ở Tân Vương phủ, nếu ngươi có bản lĩnh giết người dưới mí mắt Dương tướng quân, vậy trẫm không ngăn cản." Hắn nói nghe thật nhẹ nhàng. Hứa đại nhân tới còn không phải muốn hắn nhường bước, châm chước cho ông ta đi giết người sao?
Hứa đại nhân cúi đầu: "Hoàng Thượng... Hoàng Thượng chỉ cần giữ chân Dương tướng quân thời gian một nén nhang. Thái Hậu nương nương không muốn làm lớn việc này, xin Hoàng Thượng nghĩ lại."
Hắn không thèm nhìn ông ta, chỉ nói với ta: "Sinh Nhi, trẫm mệt rồi, đỡ trẫm nằm xuống."
Ta dìu hắn nằm xuống, Hứa đại nhân còn quỳ trước giường. Hắn thật nhàn nhã, lập tức nhắm mắt lại, kéo tay ta: "Ngủ cũng trẫm."
Hứa đại nhân xấu hổ, ta cũng vậy. Ta thấy Hứa đại nhân nhấp môi, không biết tiếp tục thế nào. Ta định khuyên, lại nghe bên ngoài có tiếng bước chân dồn dập, ngay sau đó, thị vệ ở ngoài bẩm báo: "Hoàng Thượng không xong rồi, bên phía Tân Vương phủ đã xảy ra chuyện!"
Hắn mở choàng mắt, bật thốt lên hỏi: "Chuyện gì?"
Thị vệ mở cửa đi vào, thấy Hứa đại nhân cũng ở đây, thoáng chần chờ, gã tiến lên quỳ xuống: "Có người đột nhập Tân Vương phủ bắt người kia đi."
Ta cả kinh mở to hai mắt, Hứa đại nhân cũng giật mình. Nguyên Thừa Hạo từ trêи giường nhảy dựng lên, ta hoảng sợ, vội đỡ lấy hắn, nghe hắn nổi giận hỏi: "Dương tướng quân đâu?"
"Tướng quân... Tướng quân có việc ra ngoài." Thị vệ ậm ừ.
Ta chấn động, Dương tướng quân... Ta nghĩ mình biết ông ấy đi đâu.
Nguyên Thừa Hạo nhấc chăn nhảy xuống giường, ta dùng sức ôm lấy hắn: "Hoàng Thượng không muốn sống nữa sao?"
"Buông trẫm ra!" Hắn nổi giận, chỉ vào Hứa đại nhân quỳ dưới đất, "Đều tính kế xong xuôi, còn giả mù sa mưa tới tìm trẫm làm gì?"
Hứa đại nhân bị dọa đến sắc mặt trắng bệch, vội lắc đầu: "Việc này... Việc này vi thần không biết."
Hắn ngẩn ra, hình như nhớ tới một chuyện, lập tức lệnh thị vệ kia: "Đuổi theo!"
"Hồi Hoàng Thượng, đã có người đuổi theo, hướng đi là về phía rừng cây." Thị vệ đáp, "Thuộc hạ không dám phái quá nhiều người đi, sợ họ điệu hổ ly sơn. Tướng quân... Vẫn chưa trở về."
Băn khoăn của thị vệ cũng có đạo lý.
Hắn chỉ lạnh lùng nói: "Chuẩn bị xe!"
"Hoàng Thượng!" Ta ôm chặt thân thể hắn, ta biết, xảy ra chuyện như vậy hắn sẽ không ngồi yên chờ được!
Nguyên Thừa Hạo cúi đầu nhìn ta: "Sinh Nhi, trẫm không thể để người đó chết, nàng hiểu không?"
Ta cắn răng: "Thϊế͙p͙ hiểu, thϊế͙p͙ sao có thể không hiểu? Nhưng nếu lần này, thật sự không liên quan tới họ thì sao?" Có lẽ, là người của hắn cứu hắn.
"Vậy trẫm càng phải đi gặp!"
Tùy thái y nghe tiếng chạy tới, thấy tình cảnh này, cũng biết không khuyên được, chỉ giúp đỡ dìu hắn, dặn dò: "Hoàng Thượng đừng tức giận, bảo trọng long thể."
Thời điểm mọi người ra ngoài, ở cửa Cung phủ gặp Dương tướng quân.
Ông ấy thấy chúng ta, không khỏi sửng sốt: "Hoàng Thượng, mạt tướng nghe nói..."
"Hừ, trước khi xảy ra chuyện sư phụ đi đâu?"
Ta vội xen ngang: "Hoàng Thượng, việc này để sau rồi nói." Lần này Dương tướng quân hồ đồ rồi, nếu để Nguyên Thừa Hạo biết ông ấy không tin hắn, ngược lại còn lăn lộn trở về chỗ ở của Hứa Thái Hậu, vô tình để xảy ra chuyện này, hắn chắc chắn sẽ nổi trận lôi đình.
Nguyên Thừa Hạo hừ một tiếng, lập tức lên xe ngựa.
Thời điểm đi ngang Dương tướng quân, ông ấy bỗng nhiên nói nhỏ một câu: "Sợ rằng nương nương nghĩ sai rồi."
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.