Mơ hồ nghe bên ngoài có tiếng đánh nhau, tiếng động kia, chậm rãi ngày càng xa. Ta sợ hãi, định ngồi dậy, hài tử trong bụng lại không yên, khiến ta nhịn không được mà kêu to, nắm chặt tay Vương bà tử.
Hít sâu một hơi, nhìn bà ấy, ta khóc lóc cầu xin: "Vương bà tử, bà cho chàng vào, cho chàng vào đi."
Bà thở dài: "Tiểu thư vẫn nên chuyên tâm đi, nếu không còn sức thì việc sinh sẽ trở nên khó khăn. Hắn ở bên ngoài, có lẽ còn có đường sống."
Ta liều mạng lắc đầu, ta không tin, không tin, ở bên ngoài, một mình hắn làm sao thoát được?
Vương bà tử nói bí mật của Oa tộc không thể để kẻ khác biết, nói ra sẽ vị trời phạt, sẽ có báo ứng lên người mình yêu nhất. Nhưng ta còn chưa kịp nói, hắn đã phải gặp chuyện sao?"
"A!" Một tay nắm chặt khăn trải giường.
Vương bà tử ở cạnh cổ vũ ta: "Tiểu thư, dùng sức! Mau dùng sức!"
Ta đã dùng sức, thật sự dùng sức.
Bên ngoài, đột nhiên có tiếng sét đánh.
Ta không nghe lầm, thật sự là sét đánh.
Tháng mười, mùa này vốn không nên có dông tố, thế mà bão lại đột nhiên tới.
Mưa lớn nặng hạt đánh vào mái hiên, đánh vào rào tre trong viện phát ra tiếng khiến lòng người hoảng sợ. Bên ngoài, chỉ có tiếng mưa và tiếng sấm, những tiếng động khác hoàn toàn không thể nghe thấy.
Ta không nghe thấy tiếng của Nguyên Thừa Hạo, không nghe thấy bất cứ tiếng động gì liên quan tới hắn.
Hài tử vẫn làm ầm ĩ, từng cơn đau ập tới.
Đã
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tinh-sai-tham-cung-ngoc-nhan-toai-dai-toi-tu-phi/1217777/quyen-5-chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.