Chương trước
Chương sau
Thường công công không màng lễ nghĩa chạy vào, mà ta không khỏi nhớ lại cái ngày Phùng Chiêu Viện sinh non.
Nguyên Thừa Hạo đứng dậy, không biết có phải vì quá gấp gáp hay không, hắn lảo đảo một cái. Ta vội đỡ hắn, gọi: "Hoàng Thượng..."
Thường công công chạy tới, hắn chỉ lạnh giọng: "Chuẩn bị kiệu!"
Ngồi trên ngự giá, sắc mặt hắn rất kém, không nói lời nào. Ta nắm tay hắn, lạnh như băng. Thoáng chần chờ, ta dựa qua, ôm lấy hắn. Không định an ủi hắn, Hiền Phi có xảy ra chuyện hay không, với ta mà nói đều không có liên quan.
Ta không vui sướng khi người gặp họa, cũng không cảm thấy đau thương.
Lăng Hương dẫn chúng ta vào trong, Thái Hoàng Thái Hậu bị bệnh, Úc Ninh Cung không có ai tới. Ta không khỏi thắc mắc, Hiền Phi gặp chuyện, Thái Hoàng Thái Hậu không nên là người để bụng nhất sao?
"Hoàng Thượng." Vừa tới cửa, liền thấy Đường Tiệp Dư hành lễ. Nàng nhìn ta, ánh mắt lộ vẻ đắc ý.
Hắn buông tay ta, nhanh chóng đi vào.
Hiền Phi nằm trên giường, thấy hắn tới, muốn ngồi dậy. Hắn vội đè nàng xuống, lại nhìn thái y bên cạnh, nhíu mày hỏi: "Nàng ấy rốt cuộc bị sao?"
Thái y quỳ xuống: "Hồi Hoàng Thượng, Hiền Phi nương nương nhiều ngày mệt mỏi, vi thần đã kê thuốc cho nương nương an thai."
"Hiền Phi thật sự không sao?" Hắn lại hỏi.
"Vâng, vi thần không dám lừa gạt Hoàng Thượng." Thái y trịnh trọng đáp.
Hiền Phi nắm lấy ta hắn, nhỏ giọng: "Thần thiếp không sao, phiền Hoàng Thượng tới đây."
Hắn ngồi vào mép giường, lúc này mới nói: "Không sao thì tốt, trẫm tới một chuyến cũng không quan trọng."
Nàng nghe vậy, mỉm cười, sau đó đột nhiên nhíu mày: "Sao Hoàng Thượng mặc ít thế này? Tay sao lại lạnh thế? Người đâu, còn không lấy lò sưởi của bổn cung đưa cho Hoàng Thượng!"
"Không cần, trẫm là nam nhân, không cần thứ đó. Trẫm là nghe nói nàng xảy ra chuyện nên lo lắng."
Nàng ngồi dậy, cúi người dựa vào lòng hắn, nhẹ giọng: "Hài tử của Phùng Chiêu Viện đã không còn, tỷ tỷ cũng rời nhân thế, có rất nhiều thời điểm, thần thiếp thật sự sợ hãi. Hoàng Thượng... Hài tử của thần thiếp không sao đúng không? Hoàng Thượng, thần thiếp rất sợ."
Nguyên Thừa Hạo nhẹ nhàng vỗ lưng nàng, an ủi: "Không sao, có trẫm ở đây."
"Hoàng Thượng, đêm nay ở lại cùng thần thiếp, được không?"
Hắn nghiêng đầu nhìn ta, gật đầu: "Hôm nay, trẫm ở lại nơi này."
Thân thể hắn chưa hồi phục, ở lại chỗ Hiền Phi sẽ không sao chứ? Ta nhấp môi, lại không nói gì. Hiện tại, ta có thể nói gì đây? Trắng trợn tranh sủng sao?
Nháy mắt với Thường công công, gã hiểu ý, vội nói: "Hoàng Thượng, hôm nay... Hôm nay không phải còn tới Bắc Uyển thăm Bách Hầu điện hạ sao? Sáng nay Tiền công công tới báo Bách Hầu điện hạ hôn mê cả ngày, Thái Hoàng Thái Hậu đã qua thăm, Hoàng Thượng ngài... Bận rộn cả ngày, hiện tại nên qua đó một chuyến."
Hắn dường như mới nhớ tới việc này, Hiền Phi lại thì thầm: "Hoàng Thượng không thể để công công qua đó trước sao? Bách Hầu điện hạ còn đang hôn mê, ngài đi, ngài ấy cũng không biết."
Nguyên Thừa Hạo nhìn ta: "Không sao, ngày mai rồi nói."
Chính hắn đã nói như vậy, ta còn lo lắng gì chứ? Ta xoay người ra ngoài.
Đường Tiệp Dư đi cùng ta, ra tới sân, nàng mới cười nói: "Nương nương phẫn nộ đúng không?"
Ta cười nhạo: "Bổn cung có gì phải phẫn nộ? Nếu hôm nay người giữ được Hoàng Thượng ở lại là Đường Tiệp Dư ngươi, trong lòng bổn cung đúng là không thoải mái. Chỉ tiếc, ngươi không có bản lĩnh lớn như vậy, chỉ có thể tới nhờ vã Hiền Phi nương nương."
Sắc mặt nàng ta lập tức trầm xuống, hai tay nắm chặt thành đấm.
Ta đi ngang qua nàng ta, đi xa rồi, vẫn có thể nghe thấy tiếng nàng ta nghiến răng nghiến lợi.
A Man ở bên ngoài chờ, thấy ta ra ngoài, vội hỏi: "Nương nương, thật sự xảy ra chuyện gì?"
Ta lắc đầu: "Chỉ là muốn gọi Hoàng Thượng tới."
A Man nhìn Đường Tiệp Dư phía sau ta, liền sáng tỏ.
Cùng A Man rời đi, đúng lúc thấy một vị đỡ tay cung nữ tới. Lại gần mới thấy, thì ra là Phùng Chiêu Viện.
A, sau lần sinh non, nàng luôn ở tẩm cung tĩnh dưỡng, đã lâu rồi không thấy nàng. Hôm nay muộn như vậy, sao nàng còn ra ngoài?
Nàng cũng thấy ta, vội hỏi: "Nương nương vừa từ Tuệ Như Cung về sao? Vậy Hiền Phi nương nương..."
Ta khẽ cười: "Hiền Phi nương nương không sao, sao thế, Phùng Chiêu Viện cũng nghe được việc này mà tới đây sao?"
Nàng cứng đờ, lúng túng đáp: "Tần thiếp... Tần thiếp là sợ Hiền Phi nương nương cũng bị hãm hại giống thần thiếp."
Thường Tiệp Dư tới, chỉ nhìn chúng ta, không nói lời nào, lập tức rời đi.
Ta nhìn Phùng Chiêu Viện, khẽ cười: "Lời này của Phùng Chiêu Viện nếu để nàng ấy nghe thấy, còn tưởng ngươi không hi vọng long duệ trong bụng Hiền Phi nương nương bình an khỏe mạnh."
Ta vừa dứt lời, sắc mặt Phùng Chiêu Viện lập tức thay đổi, hét lên: "Nương nương, tần thiếp sao dám?"
"Nhìn ngươi căng thẳng kìa, bổn cung chỉ là đùa vui thôi." Nâng bước đi về phía trước, ta lại nói, "Nếu Phùng Chiêu Viện hồi cung, vừa lúc thuận đường với bổn cung, không bằng cùng đi đi."
Phía sau có tiếng bước chân đi theo.
Ta không nhanh không chậm đi về phía trước, nàng cũng không dám vượt mặt ta. Trên đường, thật sự an tĩnh, thỉnh thoảng mới thấy có mấy cung nhân đi ngang.
Ta nghiêng đầu, nương theo ánh đèn mỏng manh nhìn thấy vẻ mặt hậm hực của Phùng Chiêu Viện. Xem ra hôm nay, chuyện của Hiền Phi chỉ là sợ bóng sợ gió một hồi, nàng thật sự thất vọng.
Thật ra cũng không có gì không thể giải thích. Vất vả lắm mới hoài long duệ, lại sinh non, nàng không hi vọng Hiền Phi hạ sinh hài tử cũng là chuyện bình thường.
Chỉ là Phùng Chiêu Viện, ngươi sẽ ra tay sao?
Thầm nghĩ, ta không chắc nàng có lá gan này hay không.
A Man giúp ta chỉnh lại y phục, nói nhỏ: "Nương nương, nổi gió rồi."
Ta gật đầu, bước chân lại không nhanh hơn, chỉ nhẹ giọng: "Hài tử của Phùng Chiêu Viện không còn, bổn cung cũng thấy đáng tiếc. Nếu không thì thật tốt biết mấy, trong cung này, Hoàng Thượng còn chưa có con nối dõi."
Nàng cúi đầu, hai mắt hồng hồng: "Tần thiếp nào có thể ngờ có kẻ muốn hại hài tử của tần thiếp!"
"Kẻ này đúng là đáng giận. Nhưng Phùng Chiêu Viện, ngươi cũng không kém."
Nàng giật mình, theo bản năng ngước mắt nhìn ta, trong đôi mắt tràn ngập đau thương kia, tất cả đều là kinh ngạc: "Nương nương có ý gì?"
Ý gì? Còn ai rõ hơn bản thân nàng sao?
Chỉ là việc này không liên quan tới ta, ta hà tất phải chọc thủng bí mật của nàng. Khẽ cười, ta nói với A Man: "Gió đúng là hơi lớn, bổn cung cũng cảm lạnh."
"Vậy hồi cung, nô tỳ lập tức gọi người lấy lò sưởi cho nương nương."
Ta gật đầu, nhanh chóng đi về phía trước.
Người phía sau không nói gì nữa.
Đến trước cửa Hinh Hòa Cung, ta định đi vào, Phùng Chiêu Viện bỗng nhiên lên tiếng: "Nương nương, hổ dữ không ăn thịt con, tần thiếp sẽ không hại hài tử của mình."
Ta dừng bước, thời điểm quay đầu, thấy nàng hành lễ với mình, sau đó rời đi.
Giật mình, ta không khỏi cười nhẹ.
Hôm sau qua Úc Ninh Cung thỉnh an Thái Hoàng Thái Hậu, ánh mắt Hiền Phi nhìn ta đều là trào phúng. Nàng cho rằng, giữ Nguyên Thừa Hạo một đêm, nàng là người chiến thắng sao?
Chỉ là một đêm mà thôi.
Khi rời đi, Diêu Phi nói Đế Cơ nhớ ta, ta cũng đang rảnh rỗi, liền cùng nàng tới Trữ Ngọc Cung.
Đúng lúc Dương tướng quân tới, Đế Cơ quấn lấy ông ấy hỏi hai chữ "hoa cầu" viết thế nào.
Ta đi vào, Dương tướng quân đang cầm tay tập nó viết chữ, nó thấy ta, lập tức ném bút đi, chạy tới, cười gọi: "Mẫu phi tới rồi!"
Ta cúi người bế nó lên, mỉm cười: "Nghe nói Ngọc Nhi nhớ mẫu phi, nên mẫu phi liền tới."
Nó càng vui vẻ: "Ngọc Nhi học được rất nhiều chữ." Nó quay đầu hỏi Dương tướng quân, "Có phải không tiên sinh?"
Ta sững sờ, thấy Dương tướng quân bật cười: "Đế Cơ không thể theo Hoàng Thượng cùng gọi thần là sư phụ."
Đúng vậy, nếu không sẽ làm loạn bối phận.
Diêu Phi sai người mang điểm tâm lên, lại nói: "Hinh Phi tới, không bằng tướng quân cũng nghỉ ngơi chút đi."
Ông ấy gật đầu.
Đế Cơ đút ta ăn điểm tâm, trong lúc lơ đãng làm đổ ly trà, làm ướt cả xiêm y của nó. Huyên Nhi kinh hãi, vội xông lên, ta duỗi tay sờ sờ, cũng may trà không nóng.
Diêu Phi dẫn nó đi thay y phục.
Dương tướng quân cảm thán: "Đế Cơ là hài tử thông minh, rất giống Hoàng Thượng khi nhỏ."
Ta cười gật đầu, người gặp Đế Cơ, có ai không khen nó thông minh chứ?
Nghiêng đầu nhìn người bên cạnh, ta nói nhỏ: "Gần đây tướng quân phu nhân thường xuyên đi lại trong cung."
"Nàng nói là Hiền Phi nương nương và mình hợp ý, vì thế tiến cung trò chuyện."
"Tướng quân đừng hiểu lầm, bổn cung không có ý gì khác. Chỉ là nghe Vân Mi nói phu nhân có thai, vậy nên ở trong phủ nghỉ ngơi, thường xuyên ra ngoài không tốt cho lắm."
"Nương nương quá lời, mạt tướng không nghĩ nhiều như vậy."
Ta cúi đầu nhấp ngụm trà, qua một lát, mới nói: "Lần trước tới quý phủ, tướng quân phu nhân còn hỏi bổn cung ai đang ở Thành Vương phủ."
Dương tướng quân cuối cùng cũng thay đổi thái độ, thấp giọng: "Sao nàng lại hỏi nương nương vấn đề này?"
Ta lắc đầu: "Có phải gần đây tướng quân tới đó thường xuyên quá không? Bổn cung cho rằng, tướng quân vẫn là đừng tới đó nữa. Dù sao, thân phận của tướng quân và người nọ có khác biệt."
Nghe vậy, ông ấy im lặng một lúc lâu.
"Năm trước tuyết lớn, nàng ta nhiễm phong hàn, vẫn không khỏe lại, cho nên mạt tướng mới thường xuyên tới thăm. Tiên đế phó thác nàng ta cho mạt tướng, một ngày nàng ta không chết, mạt tướng phải chiếu cố nàng ta thật tốt."
Ta khẽ cười: "Lời này của tướng quân đừng để Hoàng Thượng nghe thấy, nếu ngài ấy biết được, trong lòng lại không thoải mái."
"Chuyện gì mà nói vui vẻ thế?" Diêu Phi ôm Đế Cơ quay lại.
Ta quay đầu, cười nói: "Đang nói về Đế Cơ. Dương tướng quân bảo, hài tử này không học được."
Đế Cơ nghe xong, nghiêng đầu hỏi: "Sao lại không được?"
Ta bật cười thành tiếng, đúng là hài tử.
Diêu Phi buông nó xuống, ta vẫy tay với nó, nó vội chạy tới, dựa vào người ta. Diêu Phi ngồi bên cạnh, từ ái nhìn đứa nhỏ, thấp giọng: "Muội muội thích Đế Cơ như thế, chờ muội muội có hài tử của mình, không biết sẽ thích đến thế nào!"
Trái tim thoáng lệch nhịp, đúng lúc này nghe giọng của nam tử từ bên ngoài truyền đến: "Trẫm cũng muốn xem nàng ấy thích thế nào."
Mọi người ngước mắt, thấy hắn tới, vội vàng đứng dậy hành lễ. Chỉ có Đế Cơ chạy ra, ôm lấy chân hắn, vui cười: "Sớm biết phụ hoàng sẽ tới, Ngọc Nhi sớm đã nhờ tiên sinh dạy hết bài hôm nay!"
"Đúng là tinh ranh!" Hắn chọc nhẹ mũi nhỏ của hài tử.
Diêu Phi đi tới giúp hắn cởi áo choàng, hỏi: "Hoàng Thượng từ Ngự Thư Phòng tới sao?"
Hắn "Ừ" một tiếng, lại hỏi: "Sư phụ, nó nghe lời không?"
Dương tướng quân cười đáp: "Nghe lời, Đế Cơ học gì cũng nhanh."
Hắn yên tâm gật đầu, bỗng nhiên không cười nữa: "Nếu không nghe lời, sư phụ cứ phạt nó, trẫm quyết không dung túng."
Đế Cơ chu miệng: "Phụ hoàng thật hung dữ."
Hắn nghe xong, bật cười ha hả.
Chỉ ngồi một lát, hắn liền đứng dậy: "Trẫm không quấy rầy sư phụ dạy học nữa." Hắn lại nhìn ta, "Hinh Phi đi cùng trẫm."
Ta đành đứng dậy, Đế Cơ hiểu chuyện không ầm ĩ giữ hắn ở lại.
Ra khỏi Trữ Ngọc Cung, tưởng hắn phải về Càn Nguyên Cung, không ngờ hắn lại mở miệng nói tới Bắc Uyển.
"Hôm qua công công tới mời ngài không đi, hôm nay thế mà nhớ tới."
Hắn nghe xong, không giận, ngược lại còn cười: "Sao thế? Ghen à?"
Giật mình, ta vội phủ nhận: "Thần thiếp có gì phải ghen chứ?"
Hắn nghiêng người, nói nhỏ: "Hiền Phi muốn giữ trẫm lại, trẫm biết. Nhưng nàng ấy có lý do mà, trẫm không tiện từ chối. Sinh Nhi, ngày nào đó nếu nàng có lý do, trẫm cũng sẽ giống lần này không qua Bắc Uyển, ở lại trong cung của nàng."
Tim đập thình thịch, ta không biết hắn đang nói cái gì.
Hắn không trêu ghẹo nữa, chỉ dựa vào đệm mềm phía sau, cười cười.
Tới Bắc Uyển, ta cùng hắn đi vào, thấy Chỉ Doanh quận chúa cũng ở đây. Sắc mặt hắn lập tức trầm xuống, ta mới nhớ ra trong lòng hắn cố kỵ chuyện giữa Chỉ Doanh quận chúa và Bách Hầu Dục.
Chỉ Doanh quận chúa đứng dậy hành lễ, ta vội hỏi: "Điện hạ tỉnh chưa?"
Nàng lắc đầu.
Nguyên Thừa Hạo nhíu mày gọi: "Tô Diễn."
"Có vi thần."
Hắn tỏ vẻ không vui: "Sao lại thế này?"
Tô thái y vội đáp: "Hoàng Thượng xin yên tâm, mạch tượng của Bách Hầu điện hạ đã cân bằng, rất nhanh sẽ tỉnh lại."
Ta tới gần giữ chặt ống tay áo hắn: "Tô đại nhân đã nói như vậy, Hoàng Thượng đừng lo lắng."
Thị nữ tiến lên rót trà, ta dìu hắn ngồi xuống.
Thoáng nhìn qua Tô thái y, hắn không phải nói chỉ cần ngủ một giấc sẽ tỉnh lại ta? Hiện tại đã sắp hết buổi sáng! Thấy hắn gật đầu, ta mới yên tâm.
Ngồi một lát, Chỉ Doanh quận chúa bỗng nhiên đứng lên, thấy Bách Hầu Dục cử động, chậm rãi mở mắt.
"Hoàng Thượng, ngài ấy tỉnh rồi." Ta nhỏ giọng.
Hắn không tới xem, cứ ngồi như vậy, nhưng sắc mặt đã tốt hơn khi nãy rất nhiều.
Bách Hầu Dục nghiêng đầu, đột nhiên cười hỏi: "Sơ Hề, sao ta lại thấy quận chúa?"
Thị nữ tên Sơ Hề kia vội chạy tới, cười đáp: "Điện hạ cuối cùng cũng tỉnh rồi! Là quận chúa tới thăm ngài!"
Hắn giật mình, nỗ lực ngồi dậy, lại ngã xuống, nhíu mày hỏi: "Ta làm sao vậy? Cả người không chút sức lực."
"Vẫn là nằm đi, ngài đã hôn mê một ngày một đêm." Chỉ Doanh quận chúa ngồi xuống mép giường, đè hắn xuống. Thoáng chần chờ, nàng cuối cùng vẫn nói, "Chuyện đó, là ta trách lầm ngài."
Nguyên Thừa Hạo nghiêng đầu nhìn ta, ta chỉ đành nói nhỏ: "Quận chúa hiểu lầm ngài ấy dẫm lên đồ của An Kỳ Dương." Còn về chi tiết, ta không cần nói rõ.
Tô thái y tiến lên bắt mạch cho y: "Điện hạ tỉnh thì tốt, lát nữa vi thần sai người đưa tới chén thuốc, uống rồi, bệnh sẽ mau khỏi." Nguyên Thừa Hạo đột nhiên đứng dậy, ta kinh ngạc ngước mắt nhìn hắn, hắn đã duỗi tay tới, kéo ta lập tức rời đi.
Mãi đến khi ra ngoài, ta mới hỏi: "Nếu đã tới, Hoàng Thượng không chào hỏi một tiếng sao?"
"Không cần, lúc này trẫm không muốn."
"Còn phiền lòng chuyện của quận chúa và Bách Hầu điện hạ sao?"
Hắn ngẩn ra, bỗng dưng cười: "Lúc ấy trẫm đã nói, y coi trọng ai, trẫm đều đồng ý. Bây giờ nếu đổi y, chẳng phải là mặt mũi trẫm mất hết à?"
Nhìn hắn, ý hắn là...
Quay đầu nhìn về cổng lớn tẩm cung, Nguyên Thừa Hạo, hắn thế mà vẫn lựa chọn mặc kệ.
Có lẽ, là vì An Kỳ Dương mà bồi thường cho Chỉ Doanh quận chúa, có lẽ, đơn giản vì trong lòng hắn có muội muội này. Nhưng, dù thế nào, ta đều cảm kích hắn.
Đã bị kéo hắn ra ngoài, giờ phút này, ta không thể nói muốn đi thăm tỷ tỷ.
Bách Hầu Dục và Chỉ Doanh quận chúa ngày càng đi lại gần, trong cung có một số lời đồn bắt đầu truyền ra, có điều ngại Bách Hầu Dục là người Bắc Quốc, những lời này nhanh chóng bị ngăn chặn.
Tuyết đã không còn rơi, đợi đến nguyên tiêu, không khí đã ấm hơn trước rất nhiều.
Hôm nay, nghe nói Bách Hầu Dục xuất cung, lúc đi còn hỏi ta có muốn ra ngoài xem náo nhiệt không. Y cho rằng ta giống y, có thể tùy ý ra vào hoàng cung sao?
Hắn cuối cùng cũng có thể cùng Chỉ Doanh quận chúa dạo phố.
Không biết vì sao, ta lại nhớ tới nguyệt tịch năm ngoái, Nguyên Thừa Hạo dẫn ta trốn khỏi cung, chúng ta còn ở trên phố gặp Chỉ Doanh quận chúa và An Kỳ Dương.
Lắc đầu, ta thật hồ đồ, hiện tại còn nhớ tới việc này làm gì.
Hành Nhi vào thắp châm thêm dầu, lại lui xuống.
A Man nhỏ giọng: "Nương nương vẫn chưa ngủ sao? Là chờ Hoàng Thượng tới ư?"
Ta không khỏi quẫn bách, trách nàng: "Đừng nói bậy." Ta không ngủ, sao có nghĩa là đang chờ hắn tới?
Nàng khẽ cười, vừa định nói gì đó, liền nghe bên ngoài truyền tới tiếng của Thường công công. Ta kinh hãi đứng dậy, gã đã đi vào, hành lễ với ta: "Nương nương, Hoàng Thượng mời nương nương tới một chỗ."
"Công công, không phải Hoàng Thượng lại muốn xuất cung chứ?"
Thường công công ngẩn ra, ngay sau đó liền cười: "Hoàng Thượng chỉ bảo nô tài tới mời nương nương. Nương nương, đi thôi."
Một cung nữ cũng không dẫn đi cùng, ta theo Thường công công ra ngoài.
Không bảo ta thay y phục, đây đúng là không phải muốn xuất cung. Thường công công dẫn ta đi theo một con đường nhỏ, cũng không biết đi bao lâu, bất giác phát hiện phía trước đã là cửa cung.
Ta giật mình, rốt cuộc, vẫn muốn xuất cung sao?
Đang định hỏi, Thường công công đã chỉ vào hàng hiên trên cung tường: "Nương nương đi lên đi, Hoàng Thượng đang ở đó chờ người."
Ánh mắt nhìn lên tường lâu đèn đuốc sáng trưng, nơi đó, còn có thể trông thấy cấm vệ quân thủ thành. Thường công công lui sang một bên, ta chần chờ, cuối cùng cũng nâng bước đi lên.
Nhóm cấm vệ quân ai nấy đều hướng ra bên ngoài, giống như không hề phát hiện có người khác tới.
Ta đi đến cửa lớn tường lâu, xuyên qua cửa sổ mở, thậm chí còn có thể thấy màn treo bên trong. Ngọn đèn lay động, gió lạnh thổi vào, bóng người cũng lượn lờ trước màn.
Đưa tay, đẩy cửa đi vào.
Theo gió, sườn lụa hai bên bay lên, mê ly lòng người.
Nam tử kia ngồi sau bình phong, trên bàn, có đủ điểm tâm và rượu.
Bên cạnh hắn, giường nệm hoa lệ.
Không khỏi khiếp sợ, đây, không giống vừa bố trí.
Nam tử đã ngước mắt nhìn ta, mỉm cười: "Ngây ra làm gì? Còn không qua đây ngồi xuống." Nói rồi, hắn lại uống một chén.
Ta kinh hãi, vội đi qua cản hắn: "Hôm nay đang êm đẹp, sao Hoàng Thượng lại ở đây uống rượu?"
Gạt tay ta ra, hắn cười: "Nàng cho rằng chỉ có lúc không vui mới được uống rượu sao? Hôm nay trẫm đang có hứng." Uống thêm một ngụm, hắn mới nói, "Hôm nay, là một tháng rưỡi."
Ta giật mình, một tháng rưỡi, hắn không cần tới Quan Sư Cung. Bởi vì, Quan Sư Cung đã bỏ trống.
"Sinh Nhi, lại đây rót rượu cho trẫm." Hắn nghiêng đầu nhìn ta, gương mặt đã ửng đỏ, ta thật không biết một mình hắn ở đây đã uống bao nhiêu rồi.
Cầm bầu rượu hơn mới phát hiện nó chỉ nhẹ một nửa, ta vội khuyên: "Hoàng Thượng không thể uống nữa." Còn uống, hắn nhất định sẽ say.
Hắn lại nói: "Hôm nay Bách Hầu Dục xuất cung, khẳng định là lén đi gặp Doanh Nhi."
Ta bật cười: "Hoàng Thượng cũng muốn ra ngoài sao?"
Hắn cười lắc đầu: "Nếu trẫm ra ngoài, gặp họ trên đường, sẽ xấu hổ thế nào? Hơn nữa, ám vệ của trẫm hôm nay đã xuất cung bảo vệ y." Hắn ngẩng đầu, chỉ chỉ căn phòng này, "Trẫm ở đây, vừa ấm áp vừa thoải mái."
Buông bầu rượu xuống, rót trà cho hắn. Hắn nhấp một ngụm, khẽ cười: "Đừng tưởng trẫm say đến mức rượu và nước cũng không phân biệt được." Nói rồi, hắn cầm bầu rượu, rót cho ta một ly.
"Hoàng Thượng, thần thiếp không uống."
"Trẫm cũng không." Hắn thành thật nói.
Ta buồn cười, chỉ đành nhíu mày uống hết một ly.
Lần này hắn không cầm ly, xách cả bầu rượu ngửa đầu uống một ngụm, ta kinh hãi, đang định khuyên, hắn đã duỗi tay ôm lấy eo ta, kéo ta vào lòng ngực hắn. Cúi đầu hôn lên môi ta, đầu lưỡi mạnh mẽ cạy mở hàm răng, một ngụm rượu lớn vừa rồi đột nhiên rót tới.
Ta chưa kịp chuẩn bị, chỉ biết mở to hai mắt nhìn hắn.
Hắn cười đến mê ly, thì thầm bên tai ta: "Rượu này thế nào?"
Cả người nóng lên, không biết do cồn, hay vì thứ khác.
"Hoàng..."
"Ưm..." Ngón tay thon dài đặt bên môi, hắn cười khẽ, "Đừng nói, để tự trẫm nếm."
Ta còn chưa kịp hiểu hắn có ý gì, hắn đã lần nữa xách bầu rượu lên, đưa đến miệng ta: "Cũng đút trẫm đi."
Ta không há mồm, hắn mềm mại gọi: "Sinh Nhi.
Hắn say rồi.
Ba ly đã có thể khiến hắn gục ngã, huống chi hiện tại đã nửa bầu rượu.
"Sinh Nhi, để trẫm nếm thử." Dứt lời, hắn cúi người ngậm lấy môi ta, mút vào.
Ta cảm nhận được hơi thở của mình ngày càng dồn dập, bàn tay hắn bắt đầu không an phận. Ta có chút căng thẳng, nhưng không phải sợ hãi. Hắn hôn ta, thật lâu sau mới rời đi, cười nói: "Rượu ngon."
Bầu rượu trong tay không biết bị hắn ném đi từ khi nào, hắn vùi đầu vào cổ ta, tham lam liếm mút: "Nói trẫm biết, nàng có phải đã thèm nhỏ dãi sắc đẹp của trẫm rồi không?"
Quẫn bách nhìn hắn, hắn đúng là tự luyến.
Không nghe ta nói lời nào, hắn cười nói tiếp: "Nhưng trẫm đã thèm nhỏ dãi sắc đẹp của nàng, làm sao bây giờ?" Vừa hỏi, tay hắn vừa thành thạo cởi nút thắt của ta, đi vào.
"Hoàng Thượng!" Ta vội bắt lấy tay hắn, nhưng sức lực hắn quá lớn, hắn phủ lên ngực ta, cánh môi từ cổ di chuyển đến gương mặt.
Hắn khẽ cười: "Chán ghét trẫm sao?"
"Không..."
"Như vậy, là hận?"
"Không phải..." Kinh hoảng đối diện với hắn, không rõ vì sao đang êm đẹp, hắn lại hỏi những lời này.
Hắn vẫn cười, bế ta lên. Ta theo bản năng ôm lấy cổ hắn, hắn đã đứng dậy, đi được hai bước, bỗng nhiên lảo đảo ngã xuống.
Ta nằm trong lòng hắn, chỉ có lưng hắn đâm xuống đất.
"Hoàng Thượng!" Hắn đúng là say mà, ngay cả đứng cũng đứng không vững.
Hắn đau tới nhíu mày, lại hỏi: "Sinh Nhi, giường này... Sao lại cứng như vậy?"
Ta kinh ngạc, không còn lời gì để nói.
Hắn lại cười: "Đùa với nàng thôi, trẫm đau muốn chết." Hắn đẩy ta ra, "Mau đỡ trẫm đứng dậy."
Xem ra thần trí vẫn còn thanh tỉnh.
Dùng hết sức lực dìu hắn, có gió thổi ngang, ta lúc này mới nhớ cửa sổ còn chưa đóng. Đỡ hắn ngồi xuống giường trước, ta vội xoay người đi đóng cửa sổ. Hắn đã say, lại còn gặp gió, chắc chắn là say đến giường cũng tìm không thấy. "Hoàng Thượng, thần thiếp dìu ngài." Đi qua, vừa duỗi tay, nam tử đã dùng lực kéo cả người ta qua.
"Hoàng Thượng!"
"Ưm... Nàng còn lớn tiếng nữa, thị vệ bên ngoài đều nghe thấy hết. Đừng để bọn họ cho rằng, trẫm dùng quá sức." Hắn thì thầm, đè ta xuống dưới.
Ta cắn môi: "Chẳng lẽ Hoàng Thượng không phải đang dùng sức sao?"
Hắn giật mình, nói chuyện không đau: "Đừng lộn xộn, nơi này quá nhỏ, trẫm sẽ ngã xuống."
"Vậy Hoàng Thượng còn không mau đứng lên, thần thiếp đỡ ngài nằm xuống." Ta dỗ hắn.
"Trẫm không đứng dậy nổi." Nói tới đây, hắn bắt đầu không an phận.
Chạm đến chỗ nhạy cảm của ta, ta nhịn không được mà thẹn thùng rên thành tiếng. Hắn ngậm lấy môi ta: "Đừng kêu, người khác sẽ nghe thấy."
Dùng sức bắt lấy cánh tay hắn, hắn dường như rất vui vẻ, ánh mắt sáng lên vài phần, đưa tay cởi áo ngoài.
"Nóng quá, Sinh Nhi, giúp trẫm cởi y phục ra." Hắn cau mày kêu, "Thật nóng, khó chịu."
Tự hắn cởi áo trong xuống, lộ ra vết sẹo dữ tợn. Trước ngực còn có vết thương mới, là một đao Chỉ Doanh quận chúa đâm.
Mỗi lần trông thấy, ta đều đau lòng.
Giơ tay xoa ngực hắn, rõ ràng cảm nhận được thân mình hắn cứng đờ, nghe hắn hàm hồ nói: "Nàng nói xem, trẫm kêu nàng tới, nàng sao lại tới thật chứ?"
Buồn cười nhìn hắn, hắn là hoàng đế, hắn kêu ta tới, ta có thể không tới sao?"
"Lén nói cho nàng biết, trẫm chờ ngày này đã rất lâu rồi."
Trái tim không ngừng đập loạn nhịp, ta mở to hai mắt nhìn nam tử trước mặt, cắn môi: "Hoàng Thượng cố ý uống say, là muốn không màng lời hứa lúc trước đã hứa với thần thiếp sao?" Hắn là hoàng đế, sao có thể vô sỉ như vậy?
Quả nhiên, hắn vô tư hỏi lại: "Trẫm hứa với nàng cái gì?"
"Hoàng Thượng hứa, không chạm vào thần thiếp." Chuyện hôm nay hắn muốn làm, đương nhiên không chỉ hôn ta đơn giản như vậy.
Hắn bật cười: "Đúng vậy, trẫm nhớ ra rồi."
Ta đẩy hắn ra, hắn vẫn không chịu ngồi dậy, ngược lại càng nặng thêm. Bàn tay không an phận dứt khoát xuyên qua cổ áo, trực tiếp đặt lên bụng ta.
Ta căng thẳng nắm lấy tay hắn, hắn khẽ cười: "Sau này, không được tin kẻ khác mà không tin trẫm."
Đã qua bao lâu rồi, hắn còn nhớ việc này.
Ta thở gấp: "Hoàng Thượng cũng đã nói sau này chuyện của hậu cung đừng làm phiền ngài!"
Hắn nhíu mày: "Vậy sao? Trẫm từng nói thế?"
"Vô lại!" Ta nhịn không được mà mắng. Dù sao nơi này cũng không có ai khác, hắn lại say, ta nói gì đều không quan trọng.
Hắn quả nhiên không để ý, cười xấu xa, cúi đầu hôn ta. "Rầm" một tiếng, cửa sổ đột nhiên mở, gió lập tức bị thổi vào. Ta vẫn còn mặc y phục trên người, mà hắn đã lõa lồ. Kinh hãi, ta định mở miệng, lại thấy hắn giơ tay, "Đang" một tiếng, cây trâm trên đầu ta bị hắn ném ra ngoài, lần nữa đóng cửa sổ lại.
"Hoàng Thượng!" Kinh ngạc gọi hắn, Tùy thái y đã dặn dò, bảo hắn không được động đến chân khí!
Hắn như ý thức được, nhíu mày dựa xuống: "Trẫm quên mất, chỉ là thuận tay thôi."
Thật là... Muốn ta nói hắn thế nào đây!
Đưa tay định đặt lên ngực hắn, hắn lại bắt lấy tay ta, thở hổn hển: "Sinh Nhi, khó chịu."
"Thần thiếp đi tìm Thường công công!" Thường công công luôn mang thuốc trên người.
Nhưng hắn vẫn đè ta bên dưới, vững như Thái Sơn: "Trẫm bảo Thường Cừ về Càn Nguyên Cung rồi."
"Cái gì?" Ta còn tưởng Thường công công chờ bên dưới. Vội nói, "Thần thiếp sai người truyền Tùy thái y tới."
Hắn vẫn lắc đầu: "Không cần, không cần đi."
"Hoàng Thượng..."
"Bệnh này của trẫm, thuốc và kim châm đều không thể cứu chữa."
Trong lòng đau xót, ta sợ nhất nghe hắn nói như vậy. Vội che miệng hắn lại, ta không cho hắn nói tiếp.
Hắn rầu rĩ hừ một tiếng: "Đừng đi..."
Lắc đầu, nhưng nếu không đi, ta phải nhìn hắn khó chịu sao?
Hắn kéo tay ta ôm lấy người hắn, thì thầm: "Ôm trẫm, trẫm mới dễ chịu một chút."
Được rồi, ôm hắn, dùng sức ôm hắn. Bỗng nhiên nhớ tới lần đó, hắn nói ta ôm chặt quá, hắn không thở được.
Nghĩ, vội buông lỏng tay.
Hắn dựa lại gần, mặt dán lên ta.
"Trẫm khát quá."
Hắn đã nghiêng người, ta vội nhảy xuống giường đi rót nước đưa tới cho hắn, hắn chỉ nhắm mắt lại. Ta đành nhấp một ngụm, cúi người đút hắn. Đút mấy lần, hắn lại nói lạnh.
Ôm lấy hắn, vội lấy áo lót phủ thêm cho hắn, những y phục khác đều bị hắn vứt dưới đất. Ta định đi nhặt, hắn lại ôm chặt lấy ta, nỉ non: "Trẫm nghĩ, trẫm thật sự bị bệnh rồi."
"Hoàng Thượng sẽ tốt thôi."
Hắn lắc đầu: "Bệnh này của trẫm, chỉ có một người cứu được."
"Thần thiếp truyền Tùy thái y cho ngài."
Hắn lại dùng sức ôm ta: "Là nàng."
Sững sốt, chỉ sợ bản thân nghe lầm.
"Là nàng, Cung Vũ Sinh." Hắn lặp lại lần nữa, "Hậu cung nhiều nữ tử như vậy, như Hiền Phi, Phùng Chiêu Viện, trẫm đều không thể không quản. Nhưng nàng, trẫm rõ ràng không muốn quản, lại nhịn không được."
"Hoàng Thượng..." Hắn đang nói gì vậy?
"Trẫm khó chịu, nàng không nên bồi thường cho trẫm sao?" Hắn mở mắt nhìn ta.
"Bồi thường thế nào?"
"Tùy Hoa Nguyên nói lúc trẫm thở không nổi, nếu có người độ khí cho trẫm, trẫm sẽ thoải mái một chút."
Mặt đỏ lên, đã thấy hắn nhắm mắt lại. Thoáng chần chờ, ta cuối cùng cũng tiến lên, ngậm lấy môi hắn. Độ khí, độ thế nào? Cảm giác hơi thở của hắn trở nên dồn dập, ta cũng căng thẳng, không chút kinh nghiệm mà đưa đầu lưỡi vào.
"Hoàng Thượng, có khá hơn không?"
Hắn hàm hồ "Ừ" một tiếng.
Ta không khỏi nghi hoặc, độ khí và hôn môi đối với hắn khác nhau sao?
Nhưng đáng giận là, ta lại cảm thấy mùi của hắn thật dễ ngửi.
"Sinh Nhi." Hắn lại gọi.
Ta đáp, vội hỏi: "Hoàng Thượng sao rồi?"
Hắn thế mà lắc đầu: "Cả người đều khóc chịu."
Kinh hãi, ta làm theo ý hắn, sao cả người lại khó chịu? "Vẫn là tìm Tùy thái y tới đi."
Hắn kéo ta, nhíu mày: "Gọi ông ta tới có ích lợi gì? Vừa rồi, trẫm thấy nàng lúc hôn trẫm, bộ dáng cũng rất hưởng thụ, còn ở trước mặt trẫm giả trang đứng đắn?"
Trừng mắt nhìn hắn, ta... Ta hôn hắn khi nào? Không phải hắn nói muốn ta độ khí cho hắn sao?
Nguyên Thừa Hạo, hắn lại giả bộ...
Đáng chết, ta sao có thể tin hắn?
Hắn lại cười: "Trẫm thích nàng hôn trẫm."
Ta quẫn bách, cả người nóng như bị thiêu cháy.
"Cả người nàng đều nóng, trẫm cũng vậy, chi bằng, cởi y phục đi." Nói rồi, hắn duỗi tay cởi xiêm y của ta.
"Hoàng Thượng..."
Hắn cười: "Không phải trẫm đã trả ngọc châu cho nàng rồi sao? Nàng đã nhận rồi, vậy ước định kia sớm đã không còn hiệu lực."
Ta sửng sốt, hắn đúng là uống say rồi.
Đang muốn phủ nhận, hắn đã lấy một món đồ trên người ta xuống.
Là kim bài hắn cho ta.
Sau chuyện ở Úc Ninh Cung lần đó, ta luôn mang khối kim bài này trên người, đề phòng tình huống khẩn cấp.
"Thấy rõ chưa?" Hắn quơ quơ trước mặt ta.
Ánh mắt, từ kim bài đi xuống, bên dưới, chỗ tua rua, có treo một viên ngọc châu quen thuộc.
Là ngọc châu đó!
Cả người ta run rẩy, hắn thế mà lặng lẽ trả ngọc châu cho ta.
Ta chỉ lo chú ý tới kim bài, kim bài mà, kim bài vật tùy thân của hoàng đế, ai có thể ngờ trên đó còn cất giấu huyền cơ? Nguyên Thừa Hạo, ta càng ngày càng cảm thấy hắn giảo hoạt như hồ ly vậy!
Hôm nay, nếu không phải hắn nhắc tới, ta vẫn sẽ không chú ý tới ngọc châu bên dưới kim bài.
Hắn cúi đầu nhìn ta, ánh mắt kia càng dịu dàng, chỉ có ý cười trên khóe miệng không hề giảm bớt. Hắn cúi người, chậm rãi hôn lên môi ta. Ta căng thẳng, nhưng không đẩy ra, cũng theo đó nhắm mắt lại.
Hắn nắm tay ta đặt lên ngực hắn, tiếng tim hắn đập, xuyên qua lòng bàn tay ta truyền đến.
Một tiếng lại một tiếng, rất có quy luật, cũng rất có lực.
Không biết vì sao, ta thế mà cảm thấy an tâm, chưa từng có sự an tâm như vậy.
"Trẫm muốn tấn vị cho nàng."
Ta cười hỏi: "Hoàng Thượng đang say hay tỉnh vậy?"
"Nàng quên rồi sao, trẫm đã tự mình chấp chính."
Không quên, ta sao có thể quên được.
"Nếu, thứ thần thiếp coi trọng, là vị trí trung cung Hoàng Hậu kia?" Ta mở mắt, cười nhìn hắn.
Hắn cũng nhìn ta, khẽ cười: "Vậy chờ trẫm ba năm."
Ba năm, không phải không thể chờ.
Trong phòng, ngọn đèn dầu lay động đan xen hai thân ảnh.
Ta thở hổn hển, không biết vì sao, cửa sổ kia lần nữa bị thổi mở. Ta mới biết, vừa rồi hắn chẳng qua ném cây trâm ra ngoài, cửa sổ, chưa từng thật sự đóng lại.
Có gió thổi vào, nhưng không hề lạnh lẽo.
Ngoài cửa sổ, trăng sáng chiếu rọi cả bầu trời.
OoOoO
"Nương nương, kim bài này đừng tùy ý để như vậy." A Man nhỏ giọng trách cứ, đưa kim bài cho ta.
Ta lúc này mới hoàn hồn, thuận thế cất vào lòng ngực.
Hôm đó, từ tường lâu trở về, bắt đầu thời khắc A Man không còn thấy thủ cung sa trên tay ta, nàng vẫn luôn vui vẻ, thậm chí còn vui hơn ta.
Đêm đó, hắn vô cùng dịu dàng, vừa lừa vừa gạt, buồn cười giống hài tử.
Nhớ lại, luôn sẽ cảm thấy buồn cười.
Thoáng cái đã vào tháng ba, tỷ tỷ cũng khỏe lại. Chỉ Doanh quận chúa ít vào cung hơn trước, nhưng nghe nói Bách Hầu Dục thường xuyên xuất cung. Ta thật lòng hi vọng bọn họ hạnh phúc, cũng hi vọng Chỉ Doanh quận chúa đừng bỏ qua một nam tử tốt như vậy.
Sáng nay qua Úc Ninh Cung thỉnh an Thái Hoàng Thái Hậu, thời điểm ra ngoài, gặp được Hiền Phi.
Hiện tại bỏ đi áo choàng nặng nề, ta đã có thể thấy rõ bụng nhỏ phồng lên của nàng. Thời gian trôi qua thật nhanh, mới đây, nàng đã hoài thai sáu tháng!
Lăng Hương cẩn thận dìu nàng lên kiệu, bên cạnh, Trịnh Quý Tần đi tới, cười nói: "Nương nương thánh sủng không suy, nhưng đến cuối cùng vẫn không bằng Hiền Phi nương nương."
Ta không trả lời, chỉ nâng bước đi xuống bậc thang.
Đường Tiệp Dư lại cười nói: "Lời này Quý Tần tỷ tỷ nói sai rồi, cho dù muốn, cũng phải xem có thể hoài thai không."
A Man quay đầu liếc Đường Tiệp Dư một cái, ta khẽ cười thành tiếng, vẫn không thèm để ý đến.
Lúc này, có một thái giám chạy về hướng cỗ kiệu của Hiền Phi, cỗ kiệu của nàng đã được nâng lên, nghe tiếng của thái giám, mới dừng lại.
Không biết thái giám kia đã nói gì, ta thấy Hiền Phi lại bước xuống. Trịnh Quý Tần và Đường Tiệp Dư vội đi tới hỏi thăm, nàng lại ra lệnh cho Hương Lăng bên cạnh: "Tới Tuệ Như Cung báo với Dương tướng quân, nói tướng quân phủ đã xảy ra chuyện!"
Ta kinh hãi, đang êm đẹp, tướng quân phủ xảy ra chuyện gì?
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.