Nhìn hắn, hít thở cũng trở nên khó khăn. Hắn nhìn ta, thế mà lại nói: "Tiếp tục." Còn kêu ta tiếp tục? Hắn thật sự muốn nghe, hay như thế nào? Tay kéo lấy mặt nạ của ta đã buông xuống, hắn xoay người đi về phía trước. Ta chần chờ, cuối cùng vẫn nói: "Thái Hoàng Thái Hậu là tổ mẫu của ngài, bà ấy tự sẽ có chừng mực." Hắn hừ một tiếng: "Trẫm nghe lời còn chưa đủ sao?" "Nhưng ngài đã thả tiểu vương gia rời kinh." Ta thì thầm. Tuy rằng việc này Thái Hoàng Thái Hậu còn chưa biết dụng ý của hắn, nhưng ta nghĩ Thái Hoàng Thái Hậu đã có cạnh giác. Chuyện phong hầu cho Nguyên Phi Cẩm, đương nhiên phải được Thái Hoàng Thái Hậu cho phép. Hắn đột nhiên dừng bước, lại không quay đầu. "Có lẽ, ngài nên để Hoàng Hậu nương nương sinh hoàng tử..." Hoàng Hậu có đích trưởng tử, đây mới là mấu chốt khiến Thái Hoàng Thái Hậu tin rằng hắn một mực nghe lời. Hắn không nói lời nào, chỉ có bước chân ngày càng nhanh. Ta cắn môi, cũng không tiếp tục, chỉ vội đuổi theo hắn. Hắn đi rất nhanh, ta không ngừng thở hổn hển, gió thổi qua tai, chóp mũi bắt đầu lạnh lạnh, ta theo bản năng giơ tay che lại. Hắn thật sự không muốn hồi cung sao? A, hắn nói rất nhiều chuyện hắn không làm chủ được, nhưng trong cung lại không thể thiếu đi hoàng đế. Một khi có người phát hiện hoàng đế mất tích, Thái Hoàng Thái Hậu chắc chắn sẽ phái người tìm hắn khắp nơi. Vội đi sát sau lưng hắn, vòng qua mấy con đường, cũng không biết chúng ta rốt cuộc đi đâu. Kinh thành này, ta không quen thuộc, ta còn đang nghiền ngẫm có phải hắn cũng không biết đường như ta không, ai ngờ giờ phút này, hắn lại dừng bước. Phất vạt áo, ngồi xuống bậc thang. Ta kinh hãi, thời điểm ngước mắt mới nhìn thấy ba chữ "Thành Vương phủ" to đùng biển bài. "Nơi này... Là đâu?" Ta nhỏ giọng hỏi hắn. Hắn không ngẩng đầu, chỉ trầm giọng: "Phủ đệ của Tiên Đế khi còn là Vương gia." Phủ đệ của... Tiên Đế? Mở to hai mắt nhìn cảnh tượng phía sau. Tiên Đế băng hà mười sáu năm, nơi này sớm đã không còn ai, nhưng nhìn bộ dáng, chắc hẳn vẫn có người thường xuyên quét tước. Hôm ngay nguyệt tịch, trước vương phủ còn treo đèn lồng. Có gió thổi tới, nhưng không có bụi bậm bị cuốn theo. Ta chậm rãi ngồi xuống: "Hoàng Thượng... Vì sao lại tới đây?" Hắn khẽ cười: "Ngũ thúc của trẫm..." Lời này, rất ngắn rất ngắn, nhưng nghe hắn nói, ta dường như nghe ra rất nhiều sự việc. Hận thù bất đắc dĩ, hận thù mãnh liệt. "Thúc ấy đưa trẫm rời khỏi Du Châu, là thúc ấy lúc sắp chết truyền ngôi vị hoàng đế cho trẫm, là thúc ấy, cho trẫm tất cả những gì trẫm đang có hiện tại. Cũng là thúc ấy, khiến trẫm mất đi tất cả, phụ vương của trẫm, mẫu thân và tổ mẫu của trẫm..." Thân hình nam tử chậm rãi dựa vào tượng đá sư tử phía sau, ánh trăng phác họa sườn mặt hắn rõ ràng, mà ta, điều duy nhất có thể nhìn thấy chỉ có đôi mắt sáng ngời kia cùng lúm đồng tiền bên khóe miệng. Tim bất giác đập loạn nhịp, năm đó Tân Vương phủ gặp hỏa hoạn... Che ngực lại, ta theo bản năng mà hỏi: "Làm sao ngài biết là Tiên Đế?" "Trẫm, cứ thế mà biết!" Ta nhất thời nghẹn lời, mà cửa lớn Thành Vương phủ phía sau đột nhiên có người mở ra...
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]