Cơ hồ theo bản năng bịt miệng hắn, nếu hắn còn nói thêm lần nữa, ta thật sự phải đào cái hố chôn mình xuống. Loại việc này, ta không thể giải thích. Căm giận nhìn hắn chằm chằm, trong mắt hắn hiện lên một mạt lưu quang khiến người ta nói không ra cảm giác. Hắn gạt tay ta ra, khẽ cười một tiếng, lại nhắm mắt lại. Mà một tay còn lại vẫn ôm chặt thân thể ta. Lúc này ta mới phát hiện, sắc mặt hắn đã tốt hơn khi nãy, cánh môi cũng dần hồng nhuận trở lại. "Thèm nhỏ dãi sắc đẹp của trẫm?" Thình lình một câu, làm ta hoảng sợ. Không mở mắt, hắn làm sao biết ta đang nhìn? Co quắp thu ánh mắt về, dừng trên tay hắn, thuốc An Kỳ Dương cho ta vẫn còn bị hắn nắm chặt. Đột nhiên nhớ tới gì đó, ta nhỏ giọng hỏi: "Biểu thiếu... À không, thuốc quận mã cho thần thiếp rốt cuộc là thứ gì?" Ta có loại cảm giác mãnh liệt, hắn khác thường, có liên quan tới quái bệnh của hắn. Mà thuốc có An Kỳ Dương... Với hắn dường như có tác dụng. Hắn lại qua loa có lệ: "An Kỳ Dương không phải đã nói với nàng rồi sao?" An Kỳ Dương chỉ nói là thuốc điều trị thân mình, ta đương nhiên tin. Chỉ là vừa rồi Nguyên Thừa Hạo cũng nói, loại thuốc trân quý như vậy, không ngờ An Kỳ Dương bỏ được. Cho nên, dược tính của thuốc không chỉ dừng ở đó. Có điều hắn đã không muốn nói, vậy ta không hỏi nữa, dù sao cũng không phải đại sự. Không biết qua bao lâu, ta thế mà thật sự ngủ rồi. Nguyên Thừa Hạo không biết ngủ từ lúc nào, gần hừng đông, hắn tỉnh giấc, bế ta lên giường. Ta nhắm mắt giả bộ còn ngủ, chỉ chốc lát sau, Thường công công dẫn người tới hầu hạ hắn đứng dậy. Chờ hắn ra ngoài, ta mới mở mắt. Ngồi dậy, nhìn lọ thuốc An Kỳ Dương cho mình, nghĩ nghĩ, ta cất nó cùng chỗ với ngân phiếu. Ta không phải thật sự bị bệnh, dùng thuốc tốt như vậy làm gì? Từ Thủy Yên Các dọn tới Hinh Hòa Cung, tẩm cung lớn hơn mấy lần, từ cửa sổ trong ra, xa xa còn có thể nhìn thấy nội hồ. Cung nữ thái giám lui tới cũng rất nhiều, so với Thủy Yên Các vô cùng náo nhiệt. Buổi chiều, Thái Hoàng Thái Hậu phái thái giám tới hỏi xem ta có thiếu gì không. Ta không khỏi sợ hãi, đợi nhìn rõ, thì ra là Tiền công công khi đó gặp ở Úc Ninh Cung. Ta không biết Thái Hoàng Thái Hậu có ý gì, dù sao, chỗ ta mọi thứ đều đầy đủ. Khách khí nhờ gã trở về thay ta cảm tạ Thái Hoàng Thái Hậu, lại gọi Vân Mi thưởng cho gã. Tiền công công lại khiêm tốn cự tuyệt, việc này, càng khiến ta cảm thấy bất an. "Chẳng lẽ công công coi thường chút lòng thành này của bổn cung?" Gã dường như bị dọa, vội quỳ xuống, giải thích: "Nô tài làm sao dám? Nương nương không nhớ chuyện nô tài làm sai ở Úc Ninh Cung lần đó đã là phúc khí đời trước nô tài tu luyện." Tiền công công đúng là cẩn thận, chỉ là lần đó, là Thái Hoàng Thái Hậu hạ lệnh kêu gã đưa thuốc cho ta, ta sao lại giận chó đánh mèo lên đầu gã? Ra hiệu cho gã đứng lên, ta nói: "Việc đó sao có thể trách công công, là bổn cung làm Thái Hoàng Thái Hậu tức giận, lão nhân gia muốn phạt cũng là việc đương nhiên." Tiền công công lau mồ hôi, không dám nhiều lời. Đến chạng vạng, Đế Cơ tới. Không thấy Diêu Phi, là Huyên Nhi dẫn hài tử tới. Hài tử thấy ta, mặt mày hớn hở. Đối với ta, nó đã không còn xa lạ. Ôm hoa cầu chạy tới, Đế Cơ tươi cười gọi: "Mẫu phi." Ta ngẩn ra, một tiếng "Mẫu phi" khiến trái tim theo đó mà trở nên mềm mại...
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]