Thường công công hầu bên ngoài, gã kêu hồi cung, ngữ khí rất không tốt. Ai cũng không dám tiến lên, ai cũng không dám ngăn cản hắn. Ta không tiến lên, chỉ đi theo từ xa. Thường công công thấy ta, cái gì cũng không dám nói. "Nhị tiểu thư." Vân Mi kéo ta lại, lắc đầu, "Chúng ta trở về được không?" Ta biết, nàng đang sợ, sợ giờ phút này Nguyên Thừa Hạo sẽ giận chó đánh mèo lên đầu ta. Nhưng, ta không có cách nào dừng bước. Ngự giá ở phía trước đi được một đoạn, đột nhiên dừng lại. Ta kinh hãi, thấy Thường công công tới gần cửa sổ, gật đầu, xoay người chạy về, mà ngự giá, lần nữa đi về phía trước. "Thường công công." Ta gọi gã lại. Gã chỉ vội lau mồ hôi, nói: "Tiểu chủ cái gì cũng đừng nói, nô tài phải về Trữ Ngọc Cung hỏi tình hình của Đế Cơ, còn quay lại hồi bẩm Hoàng Thượng." Dứt lời, gã liền chạy đi. Nguyên Thừa Hạo, hắn quan tâm Đế Cơ, nhưng rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, khiến hắn tự tay làm Đế Cơ bị thương? Ta cắn môi, ánh mắt dõi theo ngự giá. Vừa rồi ở trong phòng chỉ có hắn và Đế Cơ, nếu bản thân Ngọc Đế cơ ham chơi mà bị thương, hắn chắc chắn sẽ không có vẻ mặt đó. Diêu Tu Dung là người thông minh, cho nên nàng cái gì cũng không hỏi, chỉ không ngừng an ủi Đế Cơ đừng khóc. Ta nghĩ, Diêu Tu Dung là không dám hỏi. Thời điểm qua Ngự Hoa Viên, ngự giá lần nữa dừng lại. Hắn bước xuống, ai cũng không cho đi theo. Ta thoáng nhìn phương hướng hắn đi, là nội hồ. Phảng phất biết hắn muốn làm gì. "Vân Mi, không cần theo." Phân phó một tiếng, ta theo con đường nhỏ đi qua bên kia. Hắn chỉ đứng bên hồ một lát, sau đó ngồi xổm xuống, tẩm bàn tay dính máu tươi vào nước. Ánh mắt hắn, nhìn chằm chằm mặt hồ, ta không biết hắn rốt cuộc đang nhìn cái gì, hay nghĩ cái gì. Chậm rãi tới gần. Hắn đột nhiên mở miệng: "Nàng thật to gan!" Thời điểm nói chuyện, hắn chưa từng ngước mắt, mà ta, sẽ không ngốc đến mức cho rằng hắn đang quát kẻ khác. Nắm chặt khăn lụa trong tay, ta đi lên trước, thong dong nói: "Thần thiếp chỉ là muốn xem Hoàng Thượng có khỏe hay không?" "Trẫm rất tốt." Hắn nói đến có chút phẫn hận. Ta gật đầu, vẫn tiếp tục tiến lên, lấy hết can đảm mà nói: "Đế Cơ sẽ không sao." Rõ ràng thấy thân thể hắn cứng đờ, hai tay rút khỏi hồ nước, sau đó đứng dậy. Đầu ngón tay thon dài, ngoại trừ vệt nước nhỏ giọt, không còn gì khác. Hắn nhẹ nhàng nắm chặt, đưa ra sau. Ta khẩn trương cúi đầu, ánh mắt nhìn chằm chằm mũi chân của mình. Thật lâu sau, hắn vẫn không lên tiếng, trộm đưa mắt nhìn, thấy hắn đã xoay người, ánh mắt kia vẫn nhìn nội hồ trước mắt. Lá sen sau giờ ngọ càng thêm trong xanh, hoa sen điểm xuyến ở giữa, nhẹ nhàng lay động theo gió. Nam tử đột nhiên mở miệng: "Cảnh trí như vậy, thấy quen không?" Ta không khỏi kinh hãi. Hắn lại nói: "Trên yển hồ ở Dung Châu, Lăng Ba kia..." Lời này, hắn nói rất chậm rãi, mà trái tim ta không tự chủ mà thắt chặt. Nhưng ta lại cảm thấy, tình cảnh này không thể hòa hợp. Đế Cơ hắn yêu thương bị thương, hắn lại ở đây cùng ta đàm luận chuyện Lăng Ba. Không, nói đúng hơn là, tỷ tỷ của ta. Phảng phất sự tình ở Trữ Ngọc Cung vừa rồi chưa từng phát sinh. Nếu hắn đã nhắc tới, như vậy với ta, đúng là cơ hội tốt. Ta quỳ xuống, khẩn thiết nói: "Cầu xin Hoàng Thượng buông tha tỷ tỷ!"
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]